Luyện tập
cùng Jiyong cũng không hẳn
là chẳng đem lại chút may mắn nào cho buổi kiểm tra với
JaeWook, các thành viên còn lại
và nhóm vũ công. Khó mà thừa
nhận, nhưng dẫu sao thì các buổi
luyện tập ngoài giờ khắt khe
đến dị hợm
hoàn toàn có ích. Lặp lại nhiều lần các
động tác khiến hắn
dễ lưu lại
trình tự của chúng vào cái đầu chả có chút định
nghĩa hay ham thích gì về nhảy
nhót của mình, hắn chả cần suy
nghĩ cứ như bài thuộc lòng cho lũ mẫu
giáo, mọi thứ cứ
thế mà khởi động.
Giống như việc
rửa bát đĩa, đúng rồi, giống hệt vậy.
Nét mặt Jae Wook trông khá khẩm hẳn
khi buổi tập kết
thúc “Cậu làm tốt hơn
rồi đó” ông bảo hắn
như thế, là ân cần bảo thế hẳn
hoi, sau đó quay sang Jiyong “ Cứ đà này, nhé!”
Chẳng có tí cảm xúc rõ rệt
nào được định hình trên khuôn mặt cậu
ta ngoại trừ một
cái gật đầu nhẹ. Dẫu thế ngay lúc này, Seunghyun khá chắc rằng
cậu ta không hề hứng
thú với việc dạy
dỗ hắn hay những việc đại loại. Họ có
một màn diễn quan trọng trong hai ngày tới,
và cậu ta đương nhiên thuộc mẫu
cầu toàn đến mức
sẵn sàng vắt kiệt sức lực đến
đột quỵ chỉ
để Seunghyun có thể theo kịp các bước
nhảy một cách đồng bộ nhất với
những người còn lại, dám thế
lắm chứ chẳng
chơi.
“Em nghĩ rằng em có thể ở
lại thêm một lúc nữa để làm
lại toàn bộ động
tác ngày hôm nay” Hắn nghe
thấy chính giọng mình và lại dán mắt vào tấm
gương lớn và tự hỏi thầm về
khả năng chịu đựng
cơn giận mang tên Jiyong của bản
thân liệu có trụ nổi
ít nhất là trong những ngày sắp tới.
Jae Wook cũng
đang chớp mắt nhìn hắn theo kiểu
không tin nổi … “…Ừm, nhưng mà 1 tiếng
nữa là đến giờ tập của 2NE1, cậu cứ ở đây đến lúc đó cũng được”
Seunghyun gật đầu
rồi tiến về
phía tủ lạnh để lấy nước như mọi khi.
Hắn có thể nghe thấy giọng của các thành viên còn lại sau lưng mình, cụ
thể là chất giọng đặc biệt của
Seungri “ Tụi em đi ăn trưa. Hyung dùng gì không?”
“ Nah ,không cần đâu” hắn trả lời trong khi tu ừng ực
hơn nửa chai nước, rồi bất
chợt quay đầu lại lần nữa
vì tiếng động lạ. Jiyong tạo
ra một loạt âm thanh kỳ cục
đến buồn cười như chính bản thân mình bằng
cách lắc lắc ly cà phê cũng chứa những thành phần
kỳ cục không kém gồm sữa
đậu nành, quế và một lớp kem
trứng đánh mỏng phía trên được pha theo yêu cầu của
cậu ta. Seunghyun lại càng cảm thấy
khó hiểu hơn nữa
với thái độ của
cậu khi hắn ngụ ý rằng “Này thầy nhóc, cậu không cần phải ở lại
đâu”
Jiyong chỉ đơn
giản là nhún vai rồi ngã người xuống đệm ghế bành gần
đó nhất.
********
Sau năm phút nhảy nhót dưới sự rà
soát kĩ lưỡng cậu ta bất
ngờ cao hứng chuyển sự quan
tâm đến túi xách của hắn
và tinh quái lôi ra chiếc
bút nhỏ và một quyển sổ bìa
da. Hẳn nhiên là có lúc
Seunghyun cũng thình lình xuất
hiện những cảm hứng
sáng tác bất chợt nhưng hắn
thích giữ lại cho riêng mình vào những trang giấy đó hơn. Nhưng
với Jiyong thì khác, hắn ngạc nhiên vì cậu
ta đang vừa đọc, vừa có ý định
viết vời gì đó vào những trang giấy của
hắn.
Không thể như
thế chứ. Hai mươi phút trôi qua, mũi Jiyong vẫn dán cứng vào lớp
giấy, đầu bút chạy một
cách vội vã nhưng rất nghiêm túc, thậm
chí còn tự lẩm nhẩm một
cách rất ..rất chính đáng nữa. Sự kiên nhẫn
của Seunghyun đã trôi tuột từ
độ mười tám phút trước nhưng hắn vẫn muốn nín thở
chờ đợi cho đến khi Jiyong ngẩng
đầu lên để hỏi
hắn về một
từ đồng âm với từ
“Style” trong tiếng Anh.
“Hyung không biết” hắn nói với
một tiếng thở dài thượt, cố chú tâm vào những cử động của mình trong gương
“Cậu vẫn đang theo dõi đấy chứ hay là bận chúi mũi vào cái chết tiệt gì khác”
“Cậu vẫn đang theo dõi đấy chứ hay là bận chúi mũi vào cái chết tiệt gì khác”
Cậu ta chỉ tặc lưỡi “Giải lao rồi
mà”
Seunghyun đã vã
mồ hôi và nhịp thở của hắn dường như đã
nằm ngoài kiểm soát. Hắn ngồi phịch xuống đệm ghế cách cậu chừng
vài feet, mừng là hành động của hắn lúc
này đã dần ăn nhập với
lý trí hơn.
Cái cụm từ
Tiếng Anh khỉ họ
gì đó còn chẳng phải là vấn đề của hắn
, nhưng mà dù sao thì… “Wild”
Jiyong ngẩng lên lập tức,
sau đó thì lại dán mắt vào cuốn sổ với một
nụ cười toe toét
“Yeah! Cảm ơn nha”
“Yeah! Cảm ơn nha”
Hắn khịt mũi rồi
lắc đầu, nhưng vẫn nhận ra rành rẽ rằng
bản thân cũng chẳng hề ngăn nổi
một nụ cười
ăn theo. Tìm được những âm điệu phù hợp
luôn là những sáng kiến dễ
chịu nhất. Hắn nhìn Jiyong nhép môi lẩm nhẩm
thêm hồi nữa trước khi từ
bỏ mấy cách hành xử trọng
sĩ diện ngu ngốc đáng buồn tè kia lại
mà nhích đến gần cậu
hơn “Hyung xem được không?”
Cậu
gật đầu rồi
đẩy quyển sổ
về phía hắn. Phần ca từ hơi bị
tốt , vẫn là cái phong cách xấc láo của Jiyong cùng với
sự pha trộn táo bạo giữa
ngôn ngữ Anh và Hàn, tuy
nhiên cậu luôn tìm ra cách để mọi
thứ trở nên thú vị tuyệt đối “ Trở ngại chỗ này hả?”
Jiyong lại gật
đầu lật tới
vài trang nữa, và bắt đầu
làm rõ sự trở ngại
của mình bằng cách hát hết đoạn đó rồi
bắt đầu hỏi
ý hắn. Vấn đề
là có một số kẻ
hở trong phần ca từ và cậu
ta buộc phải chêm vào đoạn luyến “na na na” để làm mềm nó, dù sao thì nó cũng nằm trong những
thứ mà chú Hyunsuk sẽ thích. Kiểu nào thì kiểu, ông ấy có bao giờ lại
không thích bất cứ điều
gì mà Jiyong làm chứ.
Nhưng Seunghyun vẫn bắt
đầu cố gắng
tìm cách lấp đầy thiếu sót nhỏ
đó bằng cách liên kết nó với những
câu bỏ dở và bị gạch xoá
lem nhem ở phía trên ô kẻ,hắn
cũng thêm vào một số ý nối để tất cả
hoàn chỉnh và liền mạch. Có thể nói là cái của này sau sự nhúng tay của hắn
thì thành ra hơi quá khiêu
khích và sẽ khó lòng mà qua
nổi kiểm duyệt nhưng hắn
không thể không cười lớn
khi liên tưởng đến những hình ảnh
đầy bạo dạn
và đầy tính tạo hình mà Jiyong đang muốn đề
cập, hoặc giả chính hắn
là kẻ đang muốn nghĩ chệch đi theo một
lối bậy bạ
cụ thể.
“ Này, nghĩ đến ai mà viết ra đống
của nợ này thế hả?” Hắn hỏi, nửa đùa nửa thật.
Jiyong lảng tránh ánh mắt dò dẩm từ hắn , cậu có vẻ hơi đỏ
mặt và lật vội
sang trang khác “Nhiều chuyện. Không phải việc của
hyung”
“ Coi nào ,
Hyung mày cũng từng viết mấy
thứ khơi gợi
thế cho bạn gái cũ rồi mà”
“…Thật sao…?”
“ Yeah”
Seunghyun nói, thậm chí hắn còn không thể lường
trước đến điều mà hắn
sắp nghe từ cậu.
“ Em cũng muốn nghe chúng”
Hắn nhớ về những dòng giai điệu mà mình từng viết, đủ
đau khổ, đủ trăn trở, đủ
nồng nàn. Ngay khi hắn dừng
rap, Jiyong đã trượt khỏi khoảnh ghế
bành đang ngồi ôm bụng cười một cách
kì dị đến phải dụi cả mắt. Seunghyun cũng không nén cười
nổi, ngay cả đó có là các thứ hắn
từng viết bằng chính cảm
xúc của bản thân trong quá khứ. Chẳng có lấy
một lời hồi
âm từ những người chỉ còn
trong kỉ niệm đó – nhưng dù sao thì đã lâu hắn
cũng không con thời gian băn
khoăn đến những điều
như thế kể
từ khi chính thức bước chân vào YG .
“Cô ấy thích nó chứ ?”
“Ừm , có chứ ” Hắn trả lời
, ra vẻ nghĩ ngợi vài giây “ Cô ấy nói ..có ”
Cử chỉ
của hắn khiến Jiyong bật
cười khúc khích . “Mới tháng trước , em cũng viết vài thứ hư hỏng lắm ” Cậu
nói trong khi búng nhẹ vào
bìa sổ.
Họ kết
thúc buổi tập luyện mang tính tình nguyện
đó bằng cách lần lượt bắn những đoạn rap tục
tĩu nhất rồi ôm bụng cười
rũ hệt như hai tên ngớ ngẩn, và Seunghyun chợt nhận ra thời gian đã trôi nhanh thế nào khi CL vô tình bước
vào và nhìn cả hai như thể
họ thật sự
đã trở thành lũ mất trí.
**********
“Hyung thật sự
ghét nhảy, phải không ?” Jiyong nói, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Seunghyun chợt hiểu rằng
tất cả sự
chán chường liên quan mật thiết đến mấy động
tác rối rắm mà hắn chẳng
thể tiếp thu dù đã cố gắng
vật lộn với
chúng nguyên buổi tập đêm qua, giờ thì in rành rành lên mặt hắn.
Các bước nhảy lần
này đặc biệt lộn
xộn – hơn nữa
hắn luôn trong trạng thái đói và mệt đến
mức chỉ
muốn quăng luôn phần não bộ phế thải của
mình đi đâu đó, dù chỉ là
quăng xa độ mười feet ra khỏi phòng tập cũng được, miễn là họ để
hắn yên thân trong vài phút. Nhưng rồi hắn
chẳng làm được điều gì khác ngoài xao nhãng, nhảy sai nhịp be bét và các bước
chuyển thì đến lần
thứ ba vẫn cứ
trông buồn tè hết chỗ nói. Một
trong hai khớp tay của hắn
vẫn nhưc
nhối, còn chẳng cảm nhận nổi là tay trái hay tay mặt nữa. Nói chung là hắn chán, đứng một chỗ còn tốt hơn là
tiếp tục cưỡng ép bản
thân thực hiện thêm
bất cứ động
tác đần độn nào nữa, thật
vậy.
“Không thích.
Ghét như ghét cứt.” Hắn lầm bầm, thở dài và cố
bắt bản thân nghĩ về chủ
đề nào khác tươi sáng hơn. Nhưng
thú thật thì hắn sắp
tiêu đời, không thể nói khác đi được, cầm cự lắm thì cũng chỉ đến
khi đối mặt với
màn trình diễn của nhóm trên KBS – một trong những kênh truyền
hình sử dụng Tiếng Anh, bộ
mặt của Hàn Quốc - vào trưa
mai. It ra thì giờ đây hắn sẽ
được về nhà, ăn nốt mấy
củ cà rốt hầm
ngu ngốc rồi đi ngủ thẳng.
“Hyung có ước rằng
chú Hyunsuk sẽ nhanh chóng nghĩ
đến việc loại hyung khỏi
nhóm và thay vào một thành
viên biết nhảy, à không, ý em là nhảy khá hơn …không ?”
Câu hỏi làm hắn ngạc
nhiên thật sự. Tất
cả điều mà hắn nghĩ đến
thật ra chỉ là toàn bộ những hạnh
phúc và kiêu hãnh tột cùng
khi Hyunsuk lựa chọn hắn
như một phần của
Bigbang. Cái cảm giác khó
lòng diễn tả đó đã không ngừng tìm đến hắn
trong suốt những lần bước
chân hắn chạm
vào nền sân khấu, những tiếng
vỗ tay, ánh đèn, tiếng biển người
bên dưới gào thét tên hắn…Thú thật, dù sao đi nữa,
chắc chắn rằng
hắn đã không hề hối
tiếc.
“Không ” hắn trả lời,
giá mà hắn có thể cảm
ơn Jiyong vì những dự cảm súc
tích mà cậu vừa gói gọn nội
trong một câu hỏi ngắn. Nghe sẽ
kì quặc lắm nếu
hắn cảm ơn
cậu theo cái lối chảy nước như thế.
“Mọi thứ.. lúc này….chỉ là hơi khó khăn thôi”
“ Yeah. Em cũng ước rằng
mình có thể đi ra ngoài nhiều hơn”
Jiyong nghiêng đầu một chút để nhìn bâng quơ
ra ngoài khung kính ô tô “Hyung biết
đấy , như những
người bình thường”
“ Cậu muốn đi đâu nào ?”
Mất khá lâu để cậu
ta quyết định …. “…Itaewon”
Theo cách này
hay cách khác, Seunghyun không nghĩ rằng
đó là một nhà thổ hay tên gọi của một nhà hàng sang trọng và cầu kì hình thức
nào. Hắn chưa bao giờ nghe Jiyong thừa
nhận bất cứ
điều gì nói lên rằng cậu ta là dân đồng
tính, nhưng những năm tháng sống cùng đủ để hiểu ra Jiyong cũng không có động thái cứng rắn gì
đáng kể đủ sức
phủ nhận giả định đó, chứ chưa nói đến việc
cái thói đỏng đảnh của cậu cứ tiếp
tục làm mọi việc thêm tồi
tệ. “ Jiyong à , em muốn đến
hộp đêm dành cho dân đồng tính sao ?”
“Yeah. Em chưa từng
đến đó”
“Hyung cũng vậy”
Seunghyun nói , hắn
toét miệng cười hì hì, thúc khuỷu tay vào mạng sườn xương xẩu của
Jiyong “Sao nào?”
Jiyong không buồn trả lời hắn. Vô tình những câu đùa của Seunghyun phải làm cho cậu suy nghĩ, và vì thế cậu lên tiếng
sau vài phút “ Hyung có từng
làm chuyện gì với một
đứa con trai khác chưa ? ”
“ Nah” Seunghyun
trả lời “ Còn cậu?” Hắn lại cười tiếp vì
cái nhìn chằm chằm của
Jiyong. “Thế nó như nào?”
“Như nào là như nào ?”
“Đếch biết nổi.
Hôn môi với một thằng con trai, đại
loại thế”
Lần này đến Jiyong cười
phá lên. Và Seunghyun nghĩ rằng
câu hỏi cuả mình đã vượt xa cả ngàn dặm
khỏi những điều mà cậu
có thể tưởng tượng . “Muốn
thử không ?”
Mong muốn làm Jiyong hoảng hốt thét ré lên với
lời đề nghị đó của hắn đã thiếu mất một nụ
cười bỡn cợt. Bọn đồng tính thường sẽ thôi tán tỉnh
và cười rúc rich khi
Seunghyun bắt đầu trở nên mạnh
miệng, hắn đoán là thế qua hàng mớ kinh nghiệm nếm trải trong cái cuộc sống
tràn ngập tiệc tùng, tóc tai ,quần áo màu mè, trang điểm loè loẹt …vốn dĩ
xoay quanh chỉ có thế và nếu hắn muốn trao đổi
thứ gì đó thật đàn ông thì bản hợp
đồng béo bở sẽ
được thoả thuận dựa
trên tiêu chuẩn của hắn.
“ Muốn”
Thật buồn cười khi
nhìn Jiyong thế này, có vẻ hơi
thẹn thùng rồi lại
bối rối khép mắt. Hắn cố bắt
kịp những đáp trả từ cậu vì thật sự dù
sao thì cậu ta hôn môi khá tốt, dù rằng hầu hết những người
vào tay hắn đương nhiên đều đơn giản là làm tốt. Khi Seunghyun nghiêng đầu , như
thế, cậu ta lại hấp tấp chiếm lấy thế chủ
động, vồ vập
đến không còn chút ngại ngùng. Thật lòng Seunghyun kì vọng
đến chết được rằng cậu ta sẽ làm hắn
ghê tởm đến nỗi
buông vội cậu ra bằng cái lối
hãy
nhìn xem tôi đồng
tính đến
cỡ nào, đúng như cách mà thường
ngày cậu ta vốn hay thể hiện nửa vời.
Nhưng rốt cục, hắn chỉ có thể bấu nhẹ tay lên gò má cậu và sục lưỡi
mình vào sâu hơn quấn lấy
chiếc lưỡi mèo nhỏ nhắn
linh lợi của Jiyong, để cậu
mặc sức làm tất cả những điều mà cậu
muốn với lưỡi hắn trước khi dứt khỏi nụ hôn ẩm ướt đó.
“Cũng bình thường thôi, hyung đoán thế ” Seunghyun nói. Khỉ thật, Jiyong đúng là cừ nhất trong số tất cả những
cô gái mà hắn biết, nhưng nói ra điều
đó chỉ có thể làm mối quan hệ
này trở nên ngày càng quái dị hơn
trong mắt cậu và cả trong suy nghĩ của
hắn.
Jiyong đơn giản là bĩu môi rồi
nghiêng đầu nuốt lấy
vành môi hắn và lại sẵn
sang chơi đùa với lưỡi hắn
thêm lần nữa.
*******
Buổi biểu diễn tốt đẹp
hơn hẳn những gì mà Seunghyun trông mong. Họ đang xem một đoạn băng thu hình mẫu
sau khi quay thử, ngay cả bản
thân hắn cũng phải thừa nhận những bước nhảy của mình đã linh hoạt hơn
so với hai tuần trước. Dĩ nhiên, hắn
vẫn không thể khống
chế được những biểu cảm bối
rối và căng thẳng trong khi nhảy, nhưng đáng mừng
là những động tác của hắn đã
theo kịp lúc với mọi
người. Điều đó mang lại cho hắn những
cái đập lưng cùng vô số những
lời động viên“ Làm tốt lắm”
từ Seungri và một cái gật đầu hài
lòng đáng giá kinh khủng từ Jiyong.
Hắn thấy vui vui với
màn trình diễn này, nhưng có thể nói là hạnh
phúc hơn với hệ
quả từ những
buổi luyện tập
ngoài giờ. Hoàn toàn xứng đáng để kỉ niệm, hắn đã dự
tính cả trên đường về nhà, một
vài ngụm bia chính xác là thứ mà hắn khao khát. Đã lâu lắm
rồi hắn dường như
quên mất cảm giác mà nó mang lại.
Ngay khi đặt chân xuống căn hộ
của nhóm, hắn tếch
thẳng vào phòng tắm để
tẩy trôi hết lớp
trang điểm đang bám trên mặt sau đó thì phóng như bay về phòng để
thay một bộ đồ
thoải mái hơn với
áo phông dài tay, quần thụng vải lính dù, mũ kết
và một đôi giày thể thao có màu sắc dễ
chịu. Jiyong lẻn vào phòng trong khi hắn vẫn
đang loay hoay chọn đồ, cậu vừa nói
vừa cố buộc
phần tóc mái màu hạt dẻ
loà xoà trước trán lên thành
một cái chỏm nhỏ.
“Hyung làm tốt lắm”
Cậu nói , ngang nhiên ngồi chễm chệ
trên giường hắn.
Seunghyun vùi gọn đống
bừa bộn mà hắn vừa tốc ra một cách qua loa rồi
nhìn cậu. Gương mặt xương xương nhợt nhạt của cậu
hôm nay cũng mặc nhiên tươi tắn
hẳn.
“Cảm ơn”
Hắn vơ lấy
cặp kính râm to nhất trong bộ sưu tập của
mình gắn vội lên mặt. Thật
ra cũng không đến nỗi là cần thiết
nhưng dù sao đi nữa thì hắn không có ý định
khiến những cô gái hâm mộ hoảng
sợ hay kinh động một khi hắn
bắt đầu say đến không còn biết
trời đất.
“Hyung định đi đâu à ?” Jiyong hỏi, hơi cau mày.
“ Yeah. Đi kiếm chút bia” Hắn nhặt chiếc
Ipod, rồi cố tình lờ đi dấu
hiệu phản đối
ngầm từ Jiyong. Không may rằng cậu đã lại
lên tiếng khi Seunghyun sắp thực hiện
hoàn tất cú đào tẩu ngoạn mục của mình.
“ Chúng ta có chương
trình radio vào sáng mai và ngay sau đó là Inkigayo, hyung biết đấy”
Hắn nhíu mày trong một phút ,bước thẳng rồi bất
ngờ dộng mạnh tay vào cánh cửa
quát lớn ngay mặt Jiyong “ Thì sao ?”
“Vì thế em không muốn hyung về trễ và
say xỉn”
“Em đâu phải sếp
của tôi”
Jiyong đứng bật dậy, trông điên tiết thật sự
“Em có
là sếp đấy. Và hyung sẽ không đi đâu tối nay cả”
“Ai đó làm mông
em khó chịu à? Tôi đi đây.
Để tôi yên đi, đồ nhãi ranh” Hắn
tung cửa một
cách mạnh bạo.
“Muốn em gọi chú Hyun suk không?”
Seunghyun khịt mũi, bởi vì Jiyong không thể
đe doạ hắn một
cách nghiêm túc về việc sẽ
chạy đi gọi cho chú Hyunsuk hay những việc tượng tự chỉ
vì quá bận tâm đến cái vụ giải
khuây chẳng đáng gì của hắn
được, thề
rằng đó là lối xử
sự hết sức
ngu ngốc.
“Tuỳ em, sao
cũng được, gặp lại
sau” Hắn nói trước khi quay lưng đi thẳng khỏi
căn hộ mà thậm chí còn không thèm sập cả
cửa phòng.
********
Hắn về
nhà trễ nhưng vẫn khá sớm
để gây sự chú ý. Cuộc đào tẩu
của hắn chỉ xoay quanh việc
thăm hỏi một vài người bạn cũ
và một cuộc hẹn
với thằng bạn thân trong bộ
sậu rap cũ cùng cô bồ mới
của nó qua tin nhắn ngắn trước
đó. Mọi thứ cứ
vậy mà diễn ra, hắn uống vừa đủ
say để không quên rằng Jiyong đến phòng hắn không phải
chỉ để chúc mừng lần nữa vì màn biểu diễn nhưng
toàn bộ chyện hắn
đã làm chỉ là quá tức giận đến nỗi chẳng buồn để ý.
Một trong số những
chiếc đồng hồ báo thức
đáng chán đã rậm rịch kêu, có nghĩa chỉ còn vài phút ngẳn ngủi để chợp mắt, cảm giác đau rát từ mi mắt nặng
trĩu không ngừng làm hắn hối
tiếc khi nghĩ đến quyết định
chuồn ra ngoài của mình vừa nãy. Hắn
chắc rằng Jiyong cũng đã có một ngày tệ hại còn
hơn cả toàn bộ sự nhức nhối mà hắn
đang chịu đựng. Một phần hắn cũng muốn đi tìm cậu
lập tức, phần khác lại
nghĩ về cuộc tranh cãi ỏm tỏi
đã quét sạch cái ý nghĩ ban
đầu hay bất kể
những ý nghĩ kì dị nào khác nữa về
cậu, về nụ
hôn ứơt át cách đây hai ngày
ra khỏi bộ não lười biếng của hắn
lúc này.
Hắn không thể để lộ sự
bực dọc mà hắn đang cảm
nhận rõ ràng. Dĩ nhiên hắn quyết định cắn răng chịu đựng và
cố vạch cho mình một hình ảnh rạng rỡ hơn
ngay cả là trong bữa điểm tâm hôm sau. Jiyong lườm hắn như thể
muốn thiêu cháy gương mặt phờ phạc của
hắn từ bên kia chiếc bàn. Seunghyun dám cá là cậu sẽ
lại ức lên rồi ré rít đến
chảy nước mắt
nữa nếu mà hắn dám mở
miệng than vãn về những
cơn đau đầu.
Ngày của hắn
trải qua cùng cặp kính râm bự chảng
dính cứng trên mặt, ít nhất là giúp hắn
không làm những việc ngớ ngẩn như là nổi đoá lên la hét, đập
đầu vào bất cứ
vật cứng nào phía trước khi xung quanh bắt đầu
trống trải. Jiyong cóc nói lời nào với hắn nữa mặc
cho những bước nhảy của hắn lại
may mắn trở nên tốt hẳn dù
những cơn đau nửa đầu vẫn đang ra sức hành hạ. Có thể
chắc chắn rằng
hôm nay hắn đã làm hết sức
và Seunghyun biết phải giãn xa cậu một
khoảng khi cả nhóm bước vào nhà, mọi
người đều mệt
đến mức không nhớ nổi đến chuyện ăn uống, lúc này hẳn cũng không nên
đụng độ thế
là hắn chọn cách bò ngay vào phòng đi ngủ sớm
cho yên chuyện.
******************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét