Car-crash heart

Author: Cranp.J
Beta : Momo & Tama
Pairing: GD & Top
Rating: NC-17
Translated by: Robin Tyler
Part 1
“Làm lại lần nữa” Jae Wook nói bằng chất giọng mệt mỏi và chậm rãi
Seunghyun lau nhẹ những
giọt mồ hôi chực nhễu xuống trán, cố điều
hoà nhịp thở. Lớp
vải áo phông bết chặt vào da đem lại
cảm giác chẳng hề dễ chịu chút nào cùng với cái không khí nóng bức, ẩm ngạt của gian phòng luyện vũ đạo kín bưng. Tất
cả khiến
hắn cảm thấy chỉ ít
phút nữa thôi mình sẽ rơi
vào trạng thái ngắc ngứ do ngộp
hơi thực sự.
Jae Wook trừng mắt lần thứ hai, vì thế hắn
lại ra sức nài ép những thớ cơ rã rời thử kéo giãn thêm phen nữa
để sống mái đến cùng với
các bước nhảy chết tiệt,
thế nhưng đôi mắt gắt gao
của ông thầy lại
chẳng buồn đếm
xỉa đến việc bỏ qua
bất cứ lỗi
nhỏ nào mà mớ chuyển động cục mịch
của hắn mắc
phải. Cứ như
là chả thể nhận
biết được cái quái gì là động tác đúng, tàm tạm hay sai be bét – hắn chẳng cách nào bắt
cơ thể mình thoả hiệp dù
chỉ trong ít phút.
Vai Jae Wook căng
lên một hồi rồi
xụi lơ theo tiếng thở
dài, Seunghyun thậm chí
không thể nghe được những mạch
máu đang giần giật xối
thẳng vào màng tai “Khép vừa phải thôi , để
mắt đến cánh tay trái của cậu
kìa”. Ông thầy liếc nhìn vào mặt đồng
hồ trên tay, sau đó quay
sang người bên cạnh - cậu ta cũng đã theo dõi sự tiến triển chẳng đáng kì vọng
của Seunghyun từ đầu
buổi đến giờ phút quyết
định đầu hàng không lâu trước khi cả ba ngồi
bệt xuống nền thảm với chai nước lạnh
trong tay “Hãy gọi nó là một ngày. Jiyong, đủ kiên nhẫn thay tôi giúp cậu
ta thêm một chút được chứ?”
Seunghyun hất phần tóc mái ướt
mẹp ra khỏi tầm
mắt mịt mờ
của mình chỉ để
bắt kịp tia
nhìn mang đầy hàm ý chinh phục đối với một thứ liệt vào dạng khó lòng cải tạo của Jiyong
“Vâng, được ạ”
nhìn mang đầy hàm ý chinh phục đối với một thứ liệt vào dạng khó lòng cải tạo của Jiyong
“Vâng, được ạ”
Hắn không hề cảm thấy chút phẫn nộ hay
mủi lòng nào từ chân tự trọng
cao ngất của bản
thân - một trong những đứa trẻ vàng của công ty giải trí hàng đầu YG , nơi lẽ ra hắn phải
bận rộn nhiều hơn thế , hơn cái việc Seunghyun nghĩ rằng chỉ là quẩn quanh trong đôi giày vải mềm và thậm chí là còn chẳng nghĩ nổi đến việc phải nên thông cảm tuyệt đối cho những giá trị thặng dư đính kèm mà vị thế đặt mông lên hàng đống thứ đem lại ra sao.
“Cảm ơn” hắn lầm bầm rồi nhấc từng bước nặng nề về phía tủ lạnh để lấy thêm chai nước mới.
thân - một trong những đứa trẻ vàng của công ty giải trí hàng đầu YG , nơi lẽ ra hắn phải
bận rộn nhiều hơn thế , hơn cái việc Seunghyun nghĩ rằng chỉ là quẩn quanh trong đôi giày vải mềm và thậm chí là còn chẳng nghĩ nổi đến việc phải nên thông cảm tuyệt đối cho những giá trị thặng dư đính kèm mà vị thế đặt mông lên hàng đống thứ đem lại ra sao.
“Cảm ơn” hắn lầm bầm rồi nhấc từng bước nặng nề về phía tủ lạnh để lấy thêm chai nước mới.
***************************
Jiyong, khởi đầu
mới, có vẻ tệ
hơn Jae Wook. Cậu hầu
như đã sẵn sàng đặt Seunghyun vào chương
trình thuần hoá thú – bao gồm luôn cả phần
chìa vào mặt hắn tờ
thời gian biểu ngay khi bước vào nhà và Seunghyun hẳn nhiên hân hạnh đón chào những 4 buổi dành riêng cho vũ đạo
trong tuần. Hắn ghét nó, cái tờ thời
gian biểu chết tiệt đã được
in thành hai mẫu, khi Jiyong
dường như quên mất một con
người bình thường cơ bản phải cần
ăn, ngủ và sống. Niềm an ủi
duy nhất là tấm gương quá khổ
ốp trong căn hộ mới
có thể nói lên rằng quá trình tập luyện khổ sai
vẫn được phép diễn ra tại
gia.
Buổi tập
đầu tiên của họ
bắt đầu từ
10h tối hôm sau, Seunghyun
ngồi trong phòng
khách lơ đãng xem tivi và đáng chán mà nói là
luôn phải để mắt
đến những con số trên mặt
đồng hồ bên cạnh, tức
nhiên chẳng trách được cảm
giác khó ở cứ mặc
nhiên quấy rầy hắn.
Anh quản lý gọi bánh pizza hơi sớm hơn thường ngày một chút nhưng điều đó chẳng can hệ đến Seunghyun là mấy vì hắn hiện tại đã có phần thực đơn dành riêng cho loài gặm nhấm - nói chung- hay chính xác hơn là cho loài thỏ -nói riêng -với một đĩa rau củ hầm nhừ trước mặt
(Thầy Hwang bên thể hình cứ không ngừng càm ràm về chế độ ăn kiêng của hắn), bao tử Seunghyun vì thế mà chỉ có thể biểu tình trong thầm lặng. Thật, hắn chẳng muốn phải mất thêm tí năng lượng nào trong khi bụng vẫn cồn cào dữ dội thế này, điều ước nhỏ mọn chỉ có thể là đi ngủ quách cho xong.
Anh quản lý gọi bánh pizza hơi sớm hơn thường ngày một chút nhưng điều đó chẳng can hệ đến Seunghyun là mấy vì hắn hiện tại đã có phần thực đơn dành riêng cho loài gặm nhấm - nói chung- hay chính xác hơn là cho loài thỏ -nói riêng -với một đĩa rau củ hầm nhừ trước mặt
(Thầy Hwang bên thể hình cứ không ngừng càm ràm về chế độ ăn kiêng của hắn), bao tử Seunghyun vì thế mà chỉ có thể biểu tình trong thầm lặng. Thật, hắn chẳng muốn phải mất thêm tí năng lượng nào trong khi bụng vẫn cồn cào dữ dội thế này, điều ước nhỏ mọn chỉ có thể là đi ngủ quách cho xong.
Jiyong chính thức trở về căn hộ vào mười giờ kém
năm cùng với một ly Starbucks vĩ đại trong
tay “Sẵn sang chưa ?” cậu hỏi. Seunghyun hành động cứ như
cái máy mà thở dài rồi từ
từ đứng dậy.
Xem ra còn hơi quá sớm để tập trung nhất là khi mà đằng
sau hắn còn không có lấy bất
kì đồng đội hay vũ công nào chờ đợi
để hắn bắt
kịp động tác của họ.
Jiyong, dù thế nào đi nữa, có thể coi như
một giáo viên tuyệt vời
hay thứ gì đại loại sau khi nằm
ườn ra đệm ghế quan sát rồi
lại chỉ trỏ
tích cực hay nhíu mày vì
hàng loạt những lỗi sai của
hắn thì Seunghyun thật sự
chỉ muốn lao phứt tới bóp
gãy cái cổ giơ xương
của cậu một
phát cho rồi đời.
“ Này anh giai,
giơ cao tay lên dùm chút nào
và sau đó hẵng xoay chứ. Không khó
đến thế đâu”
Seunghyun quay hẳn lại, nghiến răng “Lê cái mông
chết tiệt của
cậu ra đây mà nói với tôi”
“Không lầm thì thầy JaeWook đã chỉ
hyung đến những năm triệu lần rồi ấy”
cậu đáp. Nhưng dường như đã
để ý thấy ánh nhìn gườm gườm của
Seunghyun đã đủ phần hằn
học,cậu đứng
dậy rồi làm lại một lượt các động tác theo cách rất
nhẹ nhàng, chậm rãi. “Như thế , thế”
Seunghyun nắm bắt
vài giây ngắn ngủi để
bình tĩnh phần nào, hắn nhìn chăm chăm vào hình ảnh phản chiếu từ tấm
gương lớn để
tiếp tục. Hắn
khá chắc chắn rằng
lần này mình đã thực hiện đúng dựa
trên cái nhướn mắt dễ
chịu hơn của
Jiyong và cậu hẳn đã nửa nằm nửa ngồi ngả ngớn lại
cái vị trí cũ đáng nguyền rủa
của mình lúc đầu.
“Làm lại đi”
“Tôi xin lỗi, được chứ?”
Seunghyun tức giận vì phản ứng bất ngờ từ
Jiyong “Tôi là
một rapper chứ không phải lũ diễn
viên ba lê èo uột chết giẫm, có sức
nhẫn nại đáng ngưỡng mộ đâu”
Nhưng ngay lập tức
hắn ước mình có thể rút lại câu nói đó chỉ
vì cái trừng mắt nảy
lửa của Jiyong, đáng sợ ở
chỗ nó đã bắt đầu
rưng rưng một cách khó hiểu.
“ Chứ hyung nghĩ tôi là cái chó gì chứ ?”
Sự tự
cao lại môt lần nữa
liên quan chút đỉnh đến cái tài năng cứt họ
của cậu ta. Seunghyun cố gắng
không để bản thân phải lớn giọng như lúc nãy , nhưng
Jiyong chẳng hề muốn
dừng lại, giọng cậu
ngày càng the thé ,dĩ nhiên có cả
một chút nghe như vỡ
rạn hết sức
kì cục trong đó
“Hyung biết tôi bao nhiêu tuổi khi bắt đầu thu âm và thực tập mà phải không .Ngưng ngay kiểu bóng gió theo cái chủ nghĩa rapper rẻ tiền đó lại đi , đừng tìm cách lấy cớ bào chữa cho mớ động tác tệ hại như cứt của hyung nữa”
“Hyung biết tôi bao nhiêu tuổi khi bắt đầu thu âm và thực tập mà phải không .Ngưng ngay kiểu bóng gió theo cái chủ nghĩa rapper rẻ tiền đó lại đi , đừng tìm cách lấy cớ bào chữa cho mớ động tác tệ hại như cứt của hyung nữa”
Dĩ nhiên
Seunghyun biết rõ cậu ta bao nhiêu tuổi khi bắt đầu gia
nhập YG thu âm bản đầu
tiên chứ, nhưng hắn chỉ đơn giản là nhún vai. Hắn
chẳng nhất thiết phải làm
rõ thêm điều gì nữa về
việc cậu ta luôn ổn hơn hắn về
mọi mặt. Trong khi màn uất ức
cường điệu quá đỗi của
Jiyong vẫn chưa có dấu hiệu
thuyên giảm thì chỏm đầu
Mohawk cùng đôi mắt sưng húp vì thiếu ngủ của
Youngbae đã vật vờ ló ra khỏi cửa
“Hai người , tôi đang cố ngủ
đó”
Jiyong quay về phía cậu ta, hít một
hơi sau đó giảm âm vực như
đang ra sức biểu hiện sự kiềm chế cảm xúc
của bản thân
“Xin lỗi . Quay lại giường đi, bọn
này sẽ im lặng”
“Vặn nhỏ nhạc
luôn , được chứ?”
Seunghyun lầm lì tiến đến dàn
loa và chỉnh lại âm lượng. Youngbae lẩm
lẩm một tiếng “cảm ơn” nhỏ rồi sập cửa.
Không gian bên ngoài yên ắng
đến phát nản , và Jiyong lên tiếng, lần này thì thật
sự rất khẽ “Làm lại
thêm vài lần nữa đi rồi chúng ta có thể
đi ngủ , được không?”
Cậu hầu
như đã cho thấy rằng
cậu đã vô cùng mệt mỏi
vì sức chịu đựng
có hạn của mình. Youngbae thường rất điềm
tĩnh và tốt bụng nhưng rõ rang lần
này sự căng thẳng từ cậu đã ảnh hưởng đến cả cậu
ta . “Được rồi” Seunghyun lặp lại, quay về với những chuyển
động cứng đờ của bản thân trong gương. Chỉ vài lần
nữa thôi , rồi hắn
sẽ vượt qua và ném nó vào quên lãng vĩnh viễn.
******
Bữa điểm tâm diễn
ra trong bầu không khí yên lặng đến dè dặt. Seunghyun dậy sớm, những người
bận rộn trong bếp lúc này chỉ
là Daesung và anh quản lý.
Họ đang nấu hay bàn luận rôm rả về loại gia vị gì đó. Seunghyun cũng muốn giúp một
tay ,nhưng hắn chắc mẩm
mình chẳng thể làm gì hơn việc bấm nút kích hoạt nồi
cơm điện. Thế nên, thay vào đó hắn
chọn cho mình việc hữu
ích khác là bê hai chai nước
quả ép từ tủ
lạnh ra bàn ăn.
“Thầy Hwang có nói với em rằng nước
quả ép không tốt bằng
nước rau củ chúng ta tự ép bằng máy ,nhiều
sinh tố hơn và có lợi cho đường
ruột hơn” Daesung cất giọng điềm
nhiên khi nhìn qua vai Seunghyun.
Seunghyun lờ tịt
Daesung và mở nút chai, tu
luôn một ngụm lớn.Anh
quản lý cố nén đi
tiếng cười nhưng bên cạnh đó cũng chẳng tìm thêm được bất cứ lời nào để nói với họ nữa.
Anh ta không bao giờ chọn lựa những thứ không tốt (tất nhiên là bao gồm tuốt tuột những
vật nhỏ nhắn họ có thể tìm thấy ở đây được xếp vào loại kém chất lượng so với chuẩn mực thông thường)
tiếng cười nhưng bên cạnh đó cũng chẳng tìm thêm được bất cứ lời nào để nói với họ nữa.
Anh ta không bao giờ chọn lựa những thứ không tốt (tất nhiên là bao gồm tuốt tuột những
vật nhỏ nhắn họ có thể tìm thấy ở đây được xếp vào loại kém chất lượng so với chuẩn mực thông thường)
Seungri lê từng bước vào bếp
và quan sát mọi việc bằng
cặp mắt gấu
trúc lờ đờ “….Tụi em có được
ngủ tiếp nữa
không hyung ?”
“Được ,nhưng không hẳn”
Anh quản lý trả lời một cách bâng quơ “Chúng ta có lịch vào lúc 2 giờ”
Anh quản lý trả lời một cách bâng quơ “Chúng ta có lịch vào lúc 2 giờ”
Cậu nhóc ngả nghiêng tìm kiếm
mặt đồng hồ gần nhất trong giây lát rồi quày quả vò tóc đi về
phòng. Seunghyun đoan chắc rằng cậu ta hẳn
đã có một chút tính toán cho
thời gian kéo dài giấc ngủ của
mình.
Những người còn lại
bắt đầu dùng bữa khi Youngbae chính thức đặt
mông xuống đệm ghế. Seunghyun nhai trệu
trạo một họng
cơm khô được nấu
theo đúng công thức bàn bạc kĩ lưỡng từ hai
bậc nội trợ mẫu mực trong gia đình, ừ thì tạm gọi là
thế, không gian xung quanh
dám thể sẽ câm như tờ cho đến khi mọi người hạ đũa. Đã có nhiều bữa
sáng tương tự, cụ thể là
khi không có sự hối thúc cho những màn biểu diễn được lên lịch sớm.
Seunghyun còn chả bận tâm, hắn luôn nghĩ rằng
họ còn được cột
chặt cùng nhau đủ lâu cho vô vàn những cuộc tán gẫu
khác.
“Mà này, rốt cục
thì hôm qua hai người làm ùm
lên vì cái gì thế?” Youngbae
đột nhiên đặt câu hỏi sau khi làm thông cổ
họng bằng một ngụm nhỏ trà xanh
Seunghyun nhún
vai. “Mấy việc vặt
đấy mà… ngu xuẩn lắm.
Đừng để ý. Nhân tiện thì cậu ta đâu rồi?”
“Trong phòng ,gục luôn rồi ,không dậy
nổi. Giúp em một việc nhé , giữ
im lặng vừa đủ
cho tới một giờ ba muơi
, được chứ?” Youngbae vừa nói, vừa đẩy mắt từ
Seunghyun cho đến Daesung và
dĩ nhiên với Daesung thì là
gật đầu cái rụp.
Seunghyun gật đầu
kế tiếp như kiểu phản xạ
dây chuyền. Nhưng sau đó lại cau mày ngay tắp lự
khi tự vấn về
sự nhẫn nại
và cả lòng nhân từ của
mình liệu có đủ để
không hình dung ra cái viễn
cảnh khoan khoái vật Jiyong xuống mà bóp cổ lần
thứ hai.
********
Họ trở
về sau buổi phỏng vấn
vào đúng giờ ăn tối và người quản lý
lại tấn công gian bếp theo một nghĩa hay ho nào đó. Seunghyun nghĩ rằng mình vốn chẳng
thể lấy lại
số cân nặng ban đầu ngay cả
khi nhận được một
bữa ăn đàng hoàng với cơm
nóng và thịt ba chỉ nướng
tối nay, Nhưng không, vẫn là cái thực đơn
cho thỏ thậm chí là còn được nâng cấp thành phần
chất xơ lên thêm một chút. Sự dồn nén của hắn
đã chạm ngưỡng bức phá đến
mức phải mua cho được một
hộp kem sữa béo đầy ụ để bù đắp cho tô salad trộn
chết toi sắp rệu
rạo trôi xuống nhàm cuống họng.
Seungri hôm nay
cũng tình nguyện giúp đỡ anh quản lý coi sóc gian bếp
nhỏ và chút ít việc vụn
vặt khác nữa. Trong lúc này, chỉ mình hắn là rảnh
rỗi nằm ườn trên chiếc ghế dài êm ái ở
phòng khách đợi thức ăn dọn lên nếu
không tính luôn Jiyong-người
mà cách đây ba phút đã lại
ngủ gật trong trạng thái hết
sức đáng báo động, cứ như là đột quỵ khi thân thể
vẫn còn ấm vậy. Cậu ta thậm chí còn chẳng hay biết gì khi Seungri gõ thìa ,gõ đũa um sùm thông báo đến giờ
ăn tối Seunghyun với tay sang bên cạnh một chút , vốn
định lay cậu ta dậy, nhưng Youngbae đã kịp thời ngăn lại
“Đừng đánh thức nó. Tội nghiệp, cứ để nó ăn sau vậy”
Thế là bữa ăn tối
trong khung cảnh và chất liệu cố hữu lại
được diễn ra, sau đó hắn và Youngbae rửa bát đĩa cùng nhau để Daesung và Seungri có ít thời gian nghỉ ngơi . Bọn chúng đã chia nhau hầu hết
công việc nhà và rửa bát đĩa chỉ là chuyện nhỏ
trong chuỗi công việc của
chúng. Dĩ nhiên với
Seunghyun thì không hẳn, hắn có bao giờ để
ý đến những thứ vặt vãnh
và quá mức đàn bà đến thế này đâu. Sau đó, tất cả tập trung ở phòng khách xem lại
buổi lễ trao giải mà nhóm vừa
tham gia đang được phát sóng và hắn hoàn toàn ngạc nhiên khi người quản lý vẫn
còn ở lại, ngồi bên cạnh
Jiyong với chiếc điều khiển
TV trong tay.
Seunghyun không
cách gì hiểu nổi , thế quái nào mà anh chàng tội nghiệp
này lại có thể quanh quất cùng Bigbang cả
ngày cho đến khi hắn nhìn thấy anh ta ở
đây và vẫn chưa có ý định trốn
thoát khỏi cái trách nhiệm chăn dắt tài tình của
mình. Nhưng mà, theo lý nào
đó với hắn thì vẫn tốt
thôi , căn hộ mới này tìm đâu ra chỗ nào khác để trốn
thoát anh ta chứ.Thế rồi
, bọn họ , bao gồm cả hắn xem thêm một vài tin tức âm nhạc nữa,dĩ
nhiên không thể thiếu bảng
xếp hạng hàng tuần với âm
lượng vừa đủ
để không đánh thức giấc ngủ “tội nghiệp” của
Jiyong , và Seunghyun nghĩ rằng
đã đến lúc nên rút về phòng để làm việc
gì đó thú vị hơn ngay khi anh quản lý đã bắt đầu
chuyển sự tập
trung đến hắn.
“ Cậu định
đi ngủ à?”
Seunghyun chớp mắt
, hình như là hắn đã cố tình bỏ
lỡ điều gì đó.Hắn đâu thể
đi đâu được chứ - Seungri đã đang vận bộ
pyjama yêu thích của cậu ta và Jiyong thì vẫn trong trại thái hôn mê sâu , hắn
cho là thế. “ Gì chứ , hyung định đi đâu?” Seungri cười
tủm tỉm
“Mẹ nó, phòng tập chứ đâu” hắn trả lời một
cách lỗ mãng theo lối hiển nhiên nhất
có thể rồi bước đến lay
mạnh vai Jiyong “Jiyong, dậy nào. Mười giờ rồi đấy”
Jiyong lừ đừ
nhổm dậy , dụi mắt liếc nhìn Seunghyun “…Xong.. rồi sao?”
Lạy Chúa lòng lành , Seunghyun còn không
đoán được cậu ta đang muốn nói về vấn đề quái gì nữa. “ Hyung nghĩ là chúng ta có một buổi tập luyện vào tối nay” Hắn
nói, cố làm động tác tay diễn tả
lại hình ảnh bức tường gương lớn dán cuối
phòng.
“Em không muốn đánh thức Youngbae lần
nữa đâu” Jiyong nói , uể oải
đứng dậy và cố gắng duỗi căng cơ thể từng chút một. Chủ đề đang được đề cập rõ rang đang đến hồi
làm Seunghyun phải lo ngại bắt
nguồn từ nhiều lý do không đâu, một
trong số đó thì vừa bật
khỏi môi thằng nhóc kì dị bên cạnh.Tấm gương xinh đẹp và mặt
sàn gỗ nhẵn láng mềm mịn thì
ngay kia, tương tự thế, lời nó nói như thể
ngay bây giờ buộc hắn
phải tìm cách thay hộ nó loại gỗ lót
khác vậy. Cho là Jiyong ý tứ và thận trọng,
nhưng có lẽ là đã hơi quá mức. Đặc biệt là khi vận
dụng điều ấy
như một biện pháp tra tấn
đầy nghệ thuật dành riêng cho hắn.
“ Thôi được rồi, sao cũng được” Hắn lầm
bầm rồi đứng
dậy. Vậy là đành từ bỏ
cảm giác ấm áp mang tính an ủi vớt
vát được trong căn hộ này, hắn bất đắc dĩ đi vòng ra sau lưng ghế dài để lục tìm chiếc túi và đôi giày vải
của mình.
*******
Jiyong xem ra ít
bị kích động hơn khi cậu
ta thực sự đuối
sức. Bài tập hôm nay suôn sẻ hơn
cả sự trông mong của hắn. Phần đệm ghế êm ái bắt
buộc phải có dù ở bất cứ phòng tập nào đi nữa
được xem là ưu tiên số một để cậu
ta có thể ườn ra chỉ trỏ và
càu nhàu luôn mồm, rốt cục
thì đêm nay đã thật sự có ích vì chính sự rộng
rãi của nó. Seunghyun đang
ngồi thoải mái trên băng ghế sau ô tô giải khuây bằng việc
chõ mắt nhìn đầu Jiyong cứ thế gục lên gục xuống
như thể cậu
ta vừa chìm vào giấc ngủ được một giây lại choàng tỉnh
và sau đó thì chẳng thể nào gắng gượng
khỏi việc gục
xuống thêm lần nữa, tỉnh lại lần
nữa, cũng không hẳn là tỉnh lắm rồi gục,
rồi tỉnh, có lúc dường như là
thiếp đi thật sự
nhưng rồi lại
chẳng kéo dài được bao lâu.
Hắn cảm
thấy có chút áy náy khi nghĩ
đến việc từ
sáng đến giờ Jiyong đã chẳng hề
ăn tí nào chỉ vì hắn. Thề rằng hắn còn nghe thấy
tiếng bụng cậu ta sôi khe khẽ
khi
xe dừng lại ở trạm đèn đỏ. Và thật
ra thì với Jiyong, cậu ta chẳng còn gì dư
dả để
mà giảm cân nữa.
Với cảnh
tượng trước mắt
và sự cắn rứt
lương tâm từ đâu đâu ùa về cứ
làm phiền hắn mãi, cho đến khi những ngón tay Seunghyun đã tự động kéo
khoá chiếc túi , lấy ra một thanh kẹo
dẻo vị cam. Chắc chắn là
hắn không đời nào muốn ăn nó rồi
, dù thế nào đi chăng nữa, thầy Hwang cũng sẽ
tự hào vì hành động hiếm hoi của
hắn vào lúc này.
“Ăn không ?” Hắn thì thầm, và Jiyong nhướn
khẽ mắt khi hắn dúi thanh kẹo
vào tay cậu.
Cậu mút thanh kẹo một
cách mỏi mệt và cắn từng
chút theo lối nhởn nhơ nhất. Khác hẳn với Seunghyun, cậu cứ
như là đã quen với việc bị đói
đến độ trơ
cả người. Hắn tự hỏi về
những đứa trẻ thần đồng khác sớm gia nhập
vào thế giới giải trí đầy
màu sắc này liệu chúng có kì lạ quá mức như thế không trong khi lưng cậu đang nhúc nhích khỏi
thành đệm ghế một
chút, xích gần hơn rồi
không rõ tự lúc nào tựa hẳn
vào hắn ,dám cá đến bản
thân cậu còn chẳng hề biết được. Hẳn là cậu
ta đã thực sự kiệt
quệ, chắc thế. Cậu ta
chẳng thể phân biệt được
cái gì ra cái gì khi mà bản
tính đài các của cậu ta nhất mực đòi
hỏi một chiếc gối hơi ấm
mềm.
Đôi mắt khép khẽ động đậy, cậu lơ đễnh rút điện thoại để xem tin nhắn, đầu vẫn đặt nhẹ lên vai hắn và hẳn nhiên tạo cho Seunghyun góc nhìn tốt nhất vào màn hình. Hắn
cứ thế dán mắt vào những
dòng tin nhắn, tự nhiên đến độ
chính hắn còn chẳng thể nghĩ ra được
bất cứ nguyên nhân nào để bào chữa cho sự
khiếm nhã của mình nữa. À thì Youngbae nhắn
rằng cậu ta có chừa phần từ đĩa thức- ăn -dành -cho -người
cho Jiyong khi cậu về nhà, và tin còn lại là của chú Hyun –suk báo về
việc sẽ thay đổi thời
gian buổi kí tặng ngày mai. Chẳng có gì thú vị.
Thái độ của Jiyong có vẻ như cũng đồng tình với hắn, vì cậu đã chẳng hề trả lời lại ai trong số hai người kia trước khi buông thõng tay khỏi chiếc điện thoại và dụi sâu vào khoảnh cổ hắn hơn. Vành môi ướt mềm mơn man chạm vào da hắn đem lại những cảm giác buồn buồn rất đàn ông và hắn chợt ý thức rằng cái được gọi là “ cảm giác” của hắn lúc này dường như rất…là không đúng chỗ. Hắn chẳng biết làm gì hơn là nhẩm đếm trong đầu 30 giây tiếp theo và đoan chắc Jiyong hẳn đã ngủ say lắm khi xe dừng bánh trước cửa căn hộ.
Thái độ của Jiyong có vẻ như cũng đồng tình với hắn, vì cậu đã chẳng hề trả lời lại ai trong số hai người kia trước khi buông thõng tay khỏi chiếc điện thoại và dụi sâu vào khoảnh cổ hắn hơn. Vành môi ướt mềm mơn man chạm vào da hắn đem lại những cảm giác buồn buồn rất đàn ông và hắn chợt ý thức rằng cái được gọi là “ cảm giác” của hắn lúc này dường như rất…là không đúng chỗ. Hắn chẳng biết làm gì hơn là nhẩm đếm trong đầu 30 giây tiếp theo và đoan chắc Jiyong hẳn đã ngủ say lắm khi xe dừng bánh trước cửa căn hộ.
Tài xế cố
nén cười ,ngần ngừ nhìn cậu
rồi nhìn hắn. Seunghyun thở dài, xốc nhẹ
Jiyong bằng hai tay, hắn đã chọn cách trở
thành một người đàn ông đúng nghĩa. Và còn nữa, trên thực tế hôm
nay hắn mới biết rằng thật chất
bộ xương còm cõi của cậu
còn có thể nhẹ hơn
hắn tưởng.
****************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét