Chuyên mục

6 tháng 8, 2013

[Transfic GTop] Belladonna

 Belladonna


Ảnh

Translated by Nosmocking. 

re-up by  R.T

Title: Belladonna
Pairing: Jiyong/Seunghyun 
Rating: R
Genre: AU, horror, romance
Warning: excess amounts of blood, vampiric themes, and sexual content. 
6,859 words. (bản gốc)
Summary: SeungHyun nuôi một shapeshifter (theo mình hiểu thì là một loài có khả năng thay đổi hình dạng) để có thể kiếm thêm một số tiền. Hắn cứ nghĩ mình đã sẵn sàng để làm chuyện đó, nhưng shapeshifter chẳng như những gì mà hắn đã mong đợi, và cuộc sống của hắn đảo lộn từ đây.

a/n: đây là fic thử nghiệm viết về GTOP K 
Translater’s note: + đây là fic mình được một người bạn đưa cho để dịch, chưa được xin per nên mong những ai đọc không đem khỏi đây :3
                            + Transfic đầu tay :”> Mong được chỉ bảo :3~

*  Part 1:

SeungHyun không chắc rằng mình có thể quen được thanh âm tàn bạo mà Jiyong làm với con mồi ở căn phòng bên cạnh.

Đôi mắt gần như đen tuyền nhìn lên trần nhà, vô tình nghe thấy những tiếng rên thảm thiết của đàn bà qua bức tường. Hắn cũng hoàn toàn có thể hình dung được những ngón tay trắng mềm của Jiyong đang lần tìm trên làn da của cô ta, lột bỏ lớp quần áo, để cơ thể của cô ta cuốn lấy thân mình cậu, kèm đó là hơi thở có phần trở nên gấp gáp từ người phụ nữ khi bắt đầu bị cậu cắn vào động mạch.Giờ đây cơ thể cậu dần được bọc 1 lớp vảy long lanh bám trên da thay cho mớ quần áo.

Không một lớp vỏ bọc ngọt ngào. Nó lộn xộn, nó luẩn quẩn, nó tàn nhẫn, nhưng nó là qui luật không thể chối bỏ cần được hoàn thành. Và. Nó đã hoàn thành, có lẽ hắn là một trong những người chắc chắn nó tồn tại theo cách mà nó vẫn như vậy.  Đó là cách kinh doanh lạ lẫm với hắn, nhưng cho đến nay, số tiền Seunghyun kiếm được khiến hắn cảm thấy thỏa đáng công sức chịu đựng của mình.

Dù những điều ấy xảy ra theo đúng hướng cần đi, Seung Hyun vẫn sẽ không bao giờ có thể làm quen với nó. Hắn chờ đợi tiếng la hét từ người đàn bà, hình ảnh lớp  vảy trượt lên cơ thể cô ta rồi ôm lấy cổ. Hắn tưởng tượng những chiếc răng nanh chìm vào đùi, vai, cổ tay, và nhìn thấy máu rỉ ra nhẹ nhàng trượt xuống cổ họng của Jiyong ngay cả khi cậu đã trở lại hình hài của một người bình thường.

Seung Hyun tính toán chi phí thiêu táng, coi như một khoản bù đắp cho gia đình.

Jiyong tự biển đổi một nửa thân xác mình, đôi mắt vẫn còn chút hình dạng của loài rắn, nhưng rồi lớp vảy lộng lẫy dần ẩn sâu vào làn da và biến mất. Răng cửa của cậu tỏa sáng với lớp nọc độc có thể mạnh hơn một trăm lần trong máu. Seung Hyun đã ngồi sẵn đó với lọ thủy tinh trên bàn. Răng nanh của Jiyong chạm nhẹ vào đầu lọ thuốc và rồi cậu ngất lịm đi, cuộn mình một cách dễ dàng trong lớp chăn của Seung Hyun, tựa lên đầu gối của anh. Khi nọc độc rời khỏi cậu, những dấu hiệu khác thường do chuyển đổi trên cơ thể cũng biến mất hoàn toàn. Seung Hyun vuốt nhẹ làn tóc mềm của Jiyong, “cậu đã làm rất tốt”, hắn thì thầm, có lần SeungHyun nghe đâu đó rằng chúng rất thích được khen. Và vì hắn muốn được gần bên Jiyong, muốn tin vào cậu và có niềm tin trở lại.

Chiếc răng nanh co lại đồng nhất khoảnh khắc giọt độc cuối cùng rơi vào trong chiếc lọ nhỏ, SeungHyun xếp cẩn thận lọ thủy tinh giờ đã sóng sánh chất dịch vào chiếc bàn cạnh giường ngủ của anh. Jiyong chuyển mình, máu bắt đầu khô dần trên miệng của cậu. Seung Hyun thở dài, gây nên một vài âm thanh phá tan sự tĩnh lặng của căn phòng và đứng đó, nhẹ nhàng dùng khăn bông lau những vệt máu xót lại  trên da của Jiyong.

Jiyong lẩm bẩm gì đó trong giấc ngủ khiến SeungHyun chợt mỉm cười, nghĩ rằng nhìn thấy cậu như vậy, thật hạnh phúc và ấm áp, làm hắn dễ dàng quên đi rằng cậu vừa giết một ai đó, rằng Seung Hyun kiếm ra tiền khi cậu giết chết một ai đó.

Seung Hyun đưa chiếc nhẫn cho người đầy tớ để ông ta dọn sạch mớ hỗn độn trong phòng của Jiyong. Giảm bớt căng thẳng cho ông ta hàng ngàn lần rằng hắn là một người giám hộ, và ông chỉ cần thu lấy hết chỗ nọc độc, chà sạch chỗ máu dính trên đệm bằng thuốc tẩy.

Hắn rời khỏi phòng khi chắc chắn rằng Jiyong đã ngủ. Seung Hyun không thích ngủ chung giường.

= =

Cô gái đầu tiên Seung Hyun đưa về nhà, sau khi hắn nhốt Jiyong một vài tuần, suýt mất mạng vì shape shifter nghĩ đó là của cậu. Có một tia sáng lóe lên trong mắt cậu khi cả ba đang ăn bữa tối dưới cái lung linh của ánh nến, SeungHyun nhanh chóng bắt được ánh nhìn thèm khát của cậu hướng về những đường gân xanh trên cổ của cô ta.

“Không phải tối nay”, SeungHyun nói với cậu sau khi ăn món tráng miệng khi Jiyong rít lên với mình. “ Đó là của tôi. Nếu cậu cần máu, hãy bảo YoungBae tới siêu thị cho. Hoặc là máu trong tủ lạnh, nếu cậu không phiền khi nó đã được xử lí.”

SeungHyun muốn đưa cô ta về giường, nhưng theo một cách nào đó, suy nghĩ về shape shifter bắt đầu khiến hắn trở nên khó chịu. Vì thế, SeungHyun bỏ qua mọi ý định với cô ta, mặc cho ngón tay của cô ta đang vẽ những đường vô định tên cánh tay của anh, gọi anh là người giám hộ với một âm vực nhỏ nhẹ giống như một con mèo và khiến anh tự hỏi sẽ ra sao nếu cô ta là một shapeshifter bất hợp pháp, chỉ có sự mơ hồ đáp lại cho sự hành động đó.

Khi Jiyong quay trở lại, theo đó là một cô gái trong chiếc váy đen nhỏ nanh đang  nắm chặt tay cậu. SeungHyun nhìn họ đi lên cầu thang, tự hỏi Jiyong liệu có biết tên cô ta, tự hỏi Jiyong sẽ làm tình với cô ta đầu tiền hay chỉ xé toạc cổ cô ta với hàm nanh nhuốm nọc độc của mình.

“Mày nên đi”. Hắn nói với chính mình. Mày nên đi trước khi tiếng la hét vang lên.

Không có một tiếng la hét nào cả. Hắn gửi thư về nhà cô gái, tắm mình dưới làn nước ấm dịu, có một bữa nhẹ vào buổi đêm, và cuối cùng cũng quyết định nhìn vào phòng Jiyong. Không có gì là hắn chưa từng nhìn, nhưng sau khi lướt ánh nhìn qua căn phòng, đó thực sự là một cái gì đó hắn chưa từng thấy: Jiyong đang đọc một cuốn sách, và cô gái đó đang thu mình nằm trong lòng cậu, chìm vào một giấc ngủ.

Đó là một hình ảnh hoàn hảo, Seung Hyun phải thừa nhận, và điều đó khiến hắn ngừng thở. Hắn tự hỏi cô ta đã nói những gì, hay Jiyong đã nói những gì mà giờ họ đang rất thoải mái với nhau trong một khoảng thời gian ngắn. Seung Hyun nhìn chằm chằm, cảm thấy chút sáo rỗng cho đến khi shapeshifter ngước lên nhìn mình, đôi mắt lấp lánh.

“What?”, Jiyong hỏi chua chát.”Nếu anh có thể làm, thì tôi cũng có thể”.

SeungHyun không phải là người biết ghen tị (hắn nói rất chắc chắn với mình rằng chẳng có lý do gì để anh phải ghen tuông, không có gì cả.). Hắn đã như thế, cho đến khi Jiyong chỉ ra, chỉ cần làm điều tương tự.

= =

Đêm thứ tư không có máu, loại lưu trữ hay tươi ngọt, nhưng SeungHyun vẫn không làm bất cứ điều gì cho tới khi hắn nhận ra rằng cái cách Jiyong rít ngày một nhiều lên. Seung Hyun quyết định nhốt shapeshifter vào trong phòng với một người đàn bà từ chỗ bán máu. Cô ta khổng có vẻ được mua lại cho việc thỏa mãn cơn khát máu của Jiyong hay đơn thuần chỉ để quan hệ làm tình và có vẻ như là Jiyong cố tình để cô ta la hét trong kinh hoàng khoảng một giờ.

Sau đó là cái im lặng đột ngột lao đến khiến SeungHyun tò mò tự hỏi làm thế nào mà Jiyong đã giết được cô ta. SeungHyun mở cửa và bước vào phòng mình, chờ đợi. Đó không phải là một khoảng thời gian dài cho đến khi Jiyong lén đi vào phòng, cố giữ cho máu không trào khỏi miệng và nọc độc không bị rỉ xuống từ chiếc răng nanh của cậu.

SeungHyun ngồi thẳng lưng mình và không khích kệ Jiyong, gần như không hề chạm vào cậu, và lờ đi bàn tay đang cố gắng chạm vào hắn. Hắn đang giận điên lên và hoàn toàn muốn Jiyong nhận thấy rõ điều ấy.

“Tôi xin lỗi.” Jiyong thì thầm, vẫn đang cố gắng giữ lấy người SeungHyun.

SeungHyun đậy nắp lọ. “Ngủ một chút thôi.”

Hắn không ở đây để dỗ dành Jiyong. Hắn ở đây để cấp máu, và ngược lại, nhận một khoản thù lao cho những rắc rối mình phải nhận lấy. Và nó như thế nào, không một câu trả lời, không một cái nhướn lông mày, bởi vì giữ một shapeshifter là giữ an toàn cho cả một lượng lớn dân số.

SeungHyun cất thứ chất độc vào trong cái tủ lạnh mà hắn giữ kín trong phòng bí mật của mình. Hắn có đủ số nọc độc mà lượng tiền thu về sẽ nhiều hơn số tới chính phủ. Nó sẽ kiếm ít nhất được một, hai triệu won, hoặc thậm chí là vài triệu nếu anh tìm được người nhận mua.

Hắn bắt đầu sàng lọc từng ml nọc độc, mỉm cười với thú vui nho nhỏ của mình, tách từng giọt theo nhịp điệu phát ra từ stereo của mình. Một giờ sau đó, SeungHyun bất giác nhìn thấy vết bóng đổ trên mặt thảm và hắn biết chắc rằng đó là Jiyong. Hắn không hề ngoảnh lại.

“Có chuyện gì không?”

Có cánh tay vòng qua người anh từ phía sau và SeungHyun cố gắng giữ mình để không đẩy ra. Nó không để hắn mất thời gian nhận thấy những đụng chạm cơ thể mà Jiyong luôn muốn, và SeungHyun sẽ không bao giờ hoàn toàn hiểu nó, mặc dù hắn đang từ từ học cách để không phải nhớ điều ấy. Chúng ta cần tin tưởng lẫn nhau, hắn tự nhủ với chính mình, và vẫn ngồi đó.

“Anh sẽ kiếm rất nhiều tiền phải không?”

“Ừm.” SeungHyun trả lời một cách ngắn gọn.

Hắn có thể cảm nhận khuôn mặt thon thả của Jiyong đang tựa lên vai mình và nhắm mắt lại, hắn đang cố gắng kiểm soát nhịp thở của mình, nhắc nhở chính mình rằng hắn là một người giám hộ, Jiyong là một shapeshifter, và họ phải có trách nhiệm với bổn phận của riêng mình. Mặc dù, anh biết rằng thật dễ để nói từ “chúng ta”, nhưng sự thật không phải là “chúng ta” và không thể là “chúng ta”, bởi vì điều đó chỉ khiến mọi thứ càng trở nên phức tạp.

“Tôi xin lỗi.”

SeungHyun cuối cùng cũng dừng lại, đặt lọ thuốc xuống và cẩn thận xoay chuyển nó. “ CậU không thể chối từ máu”. Hắn cau mày khi nhận thấy lớp vảy  bắt đầu xuất hiện trên khóe mắt của Jiyong. “Jiyong”, anh thì thầm, cảm thấy có một chút tội lỗi, bởi nếu không vô cớ nổi giận thì anh đã có thể cho cậu ăn sớm hơn một chút. “Tôi mới là người cần nói lời xin lỗi”, SeungHyun hạ tông giọng trầm khàn của mình xuống, “Đi nào!”

Jiyong không cần đến những lời khích lệ… Răng nanh của cậu đang tự cắn vào bờ môi dưới trong lúc chìm ngập trong dự đoán khi bước theo Seunghyun.

Đây là việc chỉ được phép thực hiện trong trường hợp khẩn cấp, nhưng chẳng ai cần phải biết, chuyện càng đi xa thì Seunghyun càng thấy lo lắng. Shapeshifter của hắn cần nhiều máu hơn bình thường và bên ngoài thì ngừng bán vào ban đêm. Vì vậy, hắn để Jiyong căn vào cổ tay và hút máu của mình.

Seunghyun hoàn toàn miễn dịch với nọc độc, như tất cả những người giám hộ khác, hắn chỉ phải chịu một số tác dụng phụ: cánh tay bị tê liệt, hắn vẫn tiếp tục để Jiyong giữ lấy và hút máu từ tay mình cho đến khi lớp vảy cuối cùng trên người cậu biến mất. Họ có được một lọ nọc độc để dành cho những trường hợp rắc rối mà họ gặp phải và Seunghyun dường như là người duy nhất biết giá trị của nọc độc-thứ tài sản luôn luôn làm từ máu của những người giám hộ.

Hắn hy vọng rằng giờ đây Jiyong sẽ tin tưởng mình thêm một chút nữa, chắc có lẽ Jiyong sẽ biết rằng Seunghyun chỉ để hình ảnh tuyệt đẹp của cậu ở trái tim, chắc có lẽ cậu sẽ không bao giờ bỏ đói bản thân mình một lần nữa.

Seunghyun vuốt mái tóc của Jiyong khi cậu đang liếm sạch vết thương. Jiyong đi tìm bộ sơ cứu và mặc dù cậu tỏ ra mãn nguyện, cậu vẫn có thể sẽ gục xuống bên cạnh SeungHyun đang kiệt sức. Nhưng không, Jiyong đang tỉ mỉ băng lại vết thương trên cổ tay hắn. Điều đó thật ngọt ngào, vết thương đang dần được khép lại. Seunghyun nhận ra những hành động ân cần của Jiyong, có phải hắn đang cảm kích trước điều đó không?

Họ không nói gì, chỉ ngồi đó im lặng và thật sự rất thoải mái cho đến khi Jiyong dần chìm vào giấc ngủ. Seunghyun rót cho mình một ly sambanh và không hề đi ngủ cho tới khi hắn chắc chắn lượng đường trong máu mình đã trở lại bình thường.

= =

Jiyong bắt đầu ăn thường xuyên hơn, ngay cả nó chỉ là những giọt máu được hiến, điều đó đồng nghĩa với việc sẽ có một lượng nọc độc ổn định để bán, cũng có nghĩa sẽ có một khoản tiền ổn định gửi vào tài khoản ngân hàng của Seunghyun. Hắn giữ lại lọ thuốc làm từ máu của mình, tuy nhiên, hắn vẫn chờ cho tới khi một người nào đó sẵn sàng trả cái giá tương xứng.

Jiyong đang dần giống một con người,  càng ngày càng mờ ám hơn và điều đó khiến SeungHyun có cảm giác nó vượt quá ngoài sự thú vị. Shapeshifter bắt đầu tự đề cao mình lên, và sau đó mới đề cao Seung Hyun, cậu bắt đầu nổi cáu khi những người đầy tớ không dọn sạch phòng sau mỗi lần “ăn” của cậu.

“Chỉ tôi có thể”, Jiyong bùng nổ vào một ngày trong khi SeungHyun đang tập trung vào những sổ sách của hắn trong căn phòng bí mật, “còn họ thì không thể?”

“Dọn sạch ư?”, SeungHyun đùa.

“Tất cả đều không được như ý tôi muốn”, Jiyong rít lên, “Tôi không muốn người tiếp theo cảm thấy được máu của người trước khi mà tôi còn chưa kịp đưa cô ta lên giường.”

“Vậy hãy tự mình làm đi”, SeungHyun nhún vai.

“Anh có thể giúp tôi được không? Làm ơn đi ~”

“Chúng ta không hề cưới nhau.” SeungHyun đáp lại dễ dàng và cúi người bước ra khỏi cửa phòng làm việc, Jiyong đang tiến lại gần anh.

Cảm thấy có một chút gì đó tuyệt vời, cho đến khi Jiyong đến sau SeungHyun và đưa tay chọc một cách dã man vào hông của hắn. Điều đó khiến hắn cười sặc sụa, có lẽ đó là cách khiến anh cười nhanh hơn bất cứ thứ gì, hắn cười như vậy cho tới khi Jiyong cuối cùng cũng bỏ tay ra và chỉ thẳng mặt SeungHyun nói câu gì đó rồi tự mình bỏ đi, nhìn thực sự có vẻ hài lòng với chính mình.

“Giả tạo”, SeungHyun nói với hành lang trống rỗng, vì anh là người đi ra trước, vì anh là người chỉ huy. “Giả tạo”, Seung nói thêm lần nữa, và tự hỏi từ khi nào mà mình bắt đầu quan tâm.

= =

“Cái quái gì đang diễn ra vậy?”

Tên người hầu nằm dài trên mặt sàn đá lạnh, trên cổ vẫn còn rõ hai lỗ thủng vẫn còn đỏ máu. Jiyong đang dần lộ rõ ra dung mạo thật sự của cậu, nhưng răng nanh của cậu lập tức thu lại khi nghe thấy tiếng SeungHyun, máu vẫn đang từ từ chảy ra từ đôi môi mọng hồng. CậU lùi một bước, một bước nữa, và cúi đầu xuống trước SeungHyun, hơi thở dường như đang dần khó nhọc hơn.

“Ông ta ôm ngang người tôi từ phía sau”, JiYong nói với một tông giọng có cảm giác như không còn của người nữa.

“Anh ta cắn tôi!”, người đầy tớ phản biện lại. Thật dễ dàng nhận ra rằng nọc độc của Jiyong đã vào người ông ta, Seunghyun thấy rõ rằng ông ta đang đổ mồ hôi và da nhợt hơn bình thường.

“Ông nên biết, cậu ấy là một shapeshifter”, Seunghyun nói, “Đương nhiên, nếu ông không muốn thành một miếng mồi ngon, thì hãy để cậu ấy được ở một mình. Ai đó không liên quan hãy nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra đi!”

Seunghyun chỉ để ý một nửa ( thực lòng hắncho rằng Jiyong đã bị khiêu khích) và hắn đưa ánh mắt săc lạnh của mình nhìn chằm chằm vào người đầy tớ, không hề có chút cảm giác hối hận. Jiyong đang xiết chặt lấy cánh tay của mình và khi nhìn thấy điều đó, SeungHyun nhận ra rằng cậu đang rất cần máu khi mà cậu lại vừa nếm qua một chút từ người đầy tớ. Seunghyun thở dài.

“Cho phép tôi để mọi chuyện thật rõ ràng, được chứ?!”, Seung nói, hướng về phía đám đông, “ Bất cứ ai chọc tức, làm tổn thương, kích động, tổn thương Jiyong sẽ không được tha thứ. Đây là nhà của người giám hộ, và nếu các người không thích nó, thì cứ việc rời đi, tôi hoàn toàn có thể tìm được người thế chỗ. Bất kì sự phản đối nào cũng không được chấp nhận… Ông!” Seunghyun chỉ vào người đàn ông vẫn còn đang run rẩy vì nọc độc của Jiyong, “ Cuốn gói cùng với cái xác rác rưởi của ông và ra khỏi đây! Đừng để tôi nhìn thấy mặt ông thêm một lần nữa hoặc tôi sẽ để Jiyong kết thúc những gì mà cậu ấy bắt đầu. Như vậy đã rõ ràng chưa?!!”

Người đàn ông khẽ gật đầu, nhưng người ông ta vẫn đông cứng lại.

“Biến!” Seunghyun quát, vài nhân viên tụ tập trước đó tản ra dần. “Đi thôi”, hạ giọng xuống, Seunghyun nói với Jiyong.

Điều này, SeungHyun nghĩ, có lẽ được xếp vào trường hợp khẩn cấp, và Jiyong có vẻ cũng đồng ý, cậu đã nhanh chóng xé đi một mảnh áo của Seunghyun trước cả khi hai người vào đến phòng ngủ. Seunghyun cho phép Jiyong làm vậy, dù chiếc áo đó có thật đắt tiền đi chăng nữa, và để những chiếc răng nanh nhọn cứng đâm vào vai mình. Seunghyun chỉ để cậu uống máu, anh tin rằng Jiyong chỉ uống một lượng vừa đủ và cậu đã làm thế, dừng ngay lập tức khi nhận thấy Seunghyun có chóng mặt đôi chút. Phải mất khá nhiều sức cố gắng của cả hai để có thể đưa được nọc độc từ nanh của Jiyong vào trong lọ, nhưng cậu và hắn đã làm được,  hiện giờ Jiyong hoàn toàn giống một con người, một lọ khác đã đầy nọc độc. Giờ đây Seunghyun thấy đói kinh khủng.

Jiyong lại làm sạch vết thương cho hắn, mặc dù giờ đây cậu chẳng còn chút sức để băng miếng gạc cho đúng cách. “Cảm ơn”, cậu nói khi đã làm xong. Đôi mắt nâu mọng hướng lên nhìn Seunghyun.

“Là cậu cần máu thôi.”

“Không”. Jiyong đính chính lại. “ Ý của tôi là, cảm ơn anh vì đã ở bên tôi. Không phải ai cũng làm được điều đó…”

“Tôi là người giám hộ của cậu Jiyong à!” Seunghyun nói, và dường như điều đó là câu trả lời cho tất cả. Hắn là một người giám hộ, Jiyong là một shapeshifter và đó chính là điều ràng buộc hai người. Phải, chỉ có điều đó thôi.

Seunghyun để Jiyong cuộn mình nghỉ bên mình, khuôn mặt yên bình tựa trên cánh tay của Seunghyun. Trong một khoảnh khắc, sự yếu đuối bỗng thoáng xuất hiện trong Seunghyun, bàn tay có hơi thô ráp khẽ vuốt nhẹ lên gò má của Jiyong. Hắn biết có thể với mình thì không thể, nhưng với Jiyong ép mình chống lại mọi thứ kể cả chính mình, để có thể nhìn thế giới này giống một người bình thường- một con người bình thường xinh đẹp- nhưng thật khó để điều đó xảy ra một cách tự nhiên…

“Đây không phải là những gì mà tôi đã đặt mục đích cho mình”, Seunghyun thì thầm, và rời khỏi đó trước khi hắn làm một điều gì đó có thể sẽ khiến mình phải hối tiếc.

*********************

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét