BELLADONNA
Part 2
- = – = – = -
Lọ nọc độc đầu tiên của người giám hộ được bán với giá một trăm triệu won.
Seunghyun khá hài lòng với mình khi đã tìm được người mua thích hợp. Hắn không để Jiyong biết giá trị của nó, nhưng hắn làm cho cậu một tài khoản ngân hàng, theo đó là một thẻ tín dụng, và nói với cậu rằng cậu có thể mua mọi thứ với nó. Đó là nọc độc của cậu ấy, sau tất cả, và Seunghyun cũng có một lọ mà hắn hoàn toàn có thể giữ lại cho mình.
Chiếc tủ sẽ tới nơi vào khoảng tuần tới, Seunghyun cười bằng lòng, hạnh phúc khi Jiyong có thể vui vẻ với chính mình. Seunghyun thích nghĩ tới cái cách mình đối xử với Jiyong, nó khác xa so với những người giám hộ mà hắn biết.
“Mọi người dùng nọc độc của tôi để làm gì?” , Jiyong hỏi hắn vào một đêm. Rõ ràng là cậu đã cố gắng tự giải đáp câu hỏi đó (bằng một chiếc máy tính mà cậu đã tự mua cho mình) nhưng Seunghyun hoàn toàn có thể nói với cậu, trừ khi truy cập vào dữ liệu của quân sự. Ở đó cũng chẳng có gì là tài liệu tham khảo về shapeshifter, chủ yếu người dân biết được những gì chính phủ muốn họ biết, ngoài ra thì chẳng gì hơn.
“Để làm rất nhiều thứ”, Seunghyun nhún vai trả lời, “Thuốc giải độc cho shapeshifter giả mạo, thuốc độc cho những kẻ phạm tội, ah mà hình như hôm qua tôi đã thấy đâu đó nói rằng có người đã tìm ra cách làm nó thành trang sức”.
“Oh..” Jiyong thốt lên, không giấu khỏi được nét thất vọng trên khuôn mặt tuyệt mĩ của mình, “ Tôi đoán nó sẽ thật hữu ích nếu họ dùng làm thuốc giải độc hay chữa bệnh gì đó, tôi cảm thấy mình đang rất khó chịu khi mà họ lấy nọc độc của tôi sử dụng như một thứ vũ khí”.
Seunghyun nuốt nước bọt “Tôi cũng nghĩ vậy”, hắn nói “ thứ đó quá xa xỉ để làm những điều như vậy”. Cả hai đều không nói gì sau đó và Jiyong trở lại bên chiếc máy tính của mình. Âm thanh bàn phím mà Jiyong đang gõ đều đều có cảm giác như đưa Seunghyun vào sâu trong giấc ngủ, ít nhất là cho tới khi YoungBae gõ cửa. CậU ta vừa trở về từ nơi giao dịch, Seunghyun biết, điều đó có nghĩa là đang có một cô gái chờ bên phòng của Jiyong.
Không có bất cứ tiềng la hét nào vào đêm đó, SeungHyun thấy mình đang bức bối. Phải, thật bức bối khi hắn nghĩ rằng họ đã đi quá xa. Trong một phút thoáng qua, Hắn đã hi vọng rằng mình đã sai, nhưng khi nhìn thấy Jiyong, Seunghyun đã phải phủ nhận ngay điều ấy. Hắn khép cửa lại để không khiến những người giúp việc thấy mà sợ hãi.
“CậU đang làm gì vậy?”
Jiyong đưa mắt nhìn lên, máu nhòe trên bờ môi, bàn tay đặt vào giữa đôi chân thon thả của người phụ nữ, và rồi Jiyong nở một nụ cười nhe răng đáng sợ. “Ăn”, cậu vừa nói vừa khiến cổ của người phụ nữ kia cong lên bằng cái lưỡi điêu luyện của mình. Trong căn phòng giờ đây chỉ còn tiếng rên rỉ của cô ta.
“Jiyong, cậu đang làm gì?”
Seunghyun không phải là một thằng ngốc. Hắn đã hoàn thiện nghiên cứu của mình. Shapeshifter cần rất nhiều máu. Họ cần một cơ thể sống ít nhất hai lần trong một tuần để có thể tạo ra được lượng nọc độc như chính phủ yêu cầu.
Jiyong bỏ tay mình ra khi cơ thể của người phụ nữ ngập trong khoái cảm và lau nó trên lớp trải giường. “Cô ấy đã kết hôn”, cậu nói, “ và có những đứa trẻ”
Oh.
“Dù sao tôi cũng không đói”, cậu tiếp tục, “Anh có thể sử dụng cô ta mà, phải không? Trong bếp, hay một việc gì đó?!”
“Jiyong!”, Seunghyun cau mày.
“Chỉ lần này thôi”, Jiyong liếm lần cuối cùng và rồi rời khỏi người phụ nữ đó. “Tôi không có hứng giết cô ấy”, cậu nói, với một giọng dứt khoát, giờ đây cậu đang đứng trước mặt hắn, dường như trong cậu đang có gì đó như run run. Seunghyun nắm lấy khuỷu tay cậu. “Tôi có đủ nọc độc, ít nhất là một lọ”, Jiyong đưa dài giọng mình hơn, bàn tay cậu đang vòng lấy cổ của Seunghyun.
CậU có thể có đủ nọc độc, Seunghyun biết điều ấy, nhưng anh tin chắc rằng nó sẽ không đủ mạnh và chính phủ có thể sẽ từ chối nhận nó. “ Nhiều hơn thế đấy!” , Seunghyun đáp một cách cứng cỏi.
Bờ môi hồng còn son chút máu nhướn lên.
“Jiyong, tôi nói vậy để cậu có thể làm nhiều hơn thế!”
“Cô ta có một gia đình!” , Jiyong nói.
“Tôi là người giám hộ của cậu!” , Seunghyun không chịu thua.
“Giúp tôi thì có sao?!”, Jiyong thách thức.
Seunghyun chưa bao giờ thấy cậu như vậy, dường như trong đôi mắt nâu ướt ấy có một ngọn lửa đang rực cháy mà trước đây chưa từng được xuất hiện, có lẽ đó là điều khiến Seunghyun sẽ chùn bước. Nhưng gắn chỉ thì thầm “ Tôi không thể làm bất cứ điều gì cho cậu”.
Jiyong nhìn chằm chằm vào đôi mắt gần như đen tuyền đó, một tiếng gầm giận dữ vang lên, giật mạnh cánh cửa ra và đóng sầm nó lại, gây nên một tiếng động ầm ĩ khó chịu.
= =
Cô ta phải chăng đang ve vãn anh để có thể được ở lại. Seunghyun tự hỏi người đàn bà đó có nói dối Jiyong để được sống tiếp hay không… Bàn tay cô ta đang lần mò xuống hạ thể của Seunghyun, giờ thì anh chắc chắn về điều đó và nói với Jiyong, “ Hãy đem cô ta ra khỏi tôi, cô ta là đồ thừa của cậu”. Shapeshifter đảo đôi mắt mình và dừng lại nhìn anh, nhưng cậu vẫn nói với người đàn bà đó rằng nếu cô ta còn lấn tới và làm điều đó trên giường, cậu sẽ thấy khá đói. Mặc dù, cậu nói thêm, cô ta không nên hiểu lầm cậu, bởi vì khi hai người cùng ở trên cái giường ấy cô sẽ không thể làm điều ấy, theo đúng nghĩa đen.
Những gì quái nhân ấy nói khiến cô ta bất động, ít nhất là trong thời gian ngắn trước khi ả lại tìm đến ve vãn SeungHyun thêm một lần nữa. Ngạc nhiên rằng nó vẫn có chút sơ hở.
“ Cô thật sự rất ngọt ngào”, Seunghyun nói với người đàn bà, “ Nhưng cô có số phận là phải chết, điều đó khiến mối quan hệ của chúng ta là không thể đâu.”
“ Vậy chúng ta chỉ cần có một chút thú vui nho nhỏ được chứ?” Cô ta hỏi với một nụ cười trên môi, ngón tay ả rê dưới cằm Seunghyun. “ Đêm nay. Không ràng buộc. Không một chút rắc rối. Chỉ có hai ta…”
Nó thật sự hấp dẫn hơn nhiều so với những gì Seunghyun muốn thừa nhận. Seunghyun là một người đàn ông, sau tất cả, hắn là một người đàn ông khỏe mạnh, và cũng là một người đàn ông thiếu thốn… Phải, Seunghyun là một người thiếu thốn và hắn hoàn toàn nhìn ra những nhu cầu ấy một thời gian khá lâu rồi. “ Có lẽ vậy” hắn nói và vẽ trên đôi môi mỏng của mình một nụ cười.
Tay của người phụ nữ đó bám chắc trên cánh tay của Seunghyun, hắn hoàn toàn mất quyền tự do kéo cô ta lại gần để giữ đầu của cô lại với nụ hôn chóng vánh thêm mãnh liệt hơn. Hắn tự hỏi tại sao khi mới đối mặt với việc này mình lại nói không. Sự cọ xát cơ thể mạnh hơn nữa của cô ta lôi anh khỏi suy nghĩ mình.
“ Đừng nói với thú cưng của anh”, ả thì thầm, “ Anh chàng quái nhân đó không thích em.”
“ Vì cô đã nói dối cậu ấy mà!”. Seunghyun đáp lại như một sự thật hiển nhiên.
“ Một chút” , người phụ nữ thừa nhận, và rõ ràng cái thứ ngữ điệu ấy cho thấy rằng ả chẳng có gì là cảm thấy tội lội, “ mặc dù vậy, cậu ta vẫn đâu có giết em.”
CậU ấy vẫn có thể, Seunghyun nghĩ, trong khi cô ta đang kéo cổ áo anh xuống để có thể vừa tầm cho cô ta nhấn nhá nụ hôn của mình trên đôi môi quyến rũ ấy. Nghiêm túc mà nói, với vết nanh rắn trên cổ, cô ta thuộc về Jiyong, là thứ khiến cậu hài lòng, nhưng giờ đây tay cô ta đang lả lướt trên bờ ngực vững chắc của Seunghyun… Chợt một ý nghĩ đến với tâm trí anh, rằng những điều Jiyong không biết có thể khiến cậu bị tổn thương…
“ Tôi sẽ gặp cô vào tối nay”, Seunghyun thì thầm trong khi tâm trí vẫn đang nghĩ về các quan chức chính phủ mà vài phút nữa thôi, họ sẽ tới để lấy nọc độc.
Người phụ nữ nở nụ cười lẳng lờ và nhéo mông trước khi anh rời đi.
=_=_=_=_=_=_=_=
Họ ngủ với nhau khoảng một tuần cho tới khi Jiyong phát hiện ra.
Cô ta thật sự điêu luyện khi ở trên giường, và Seunghyun thích điều đó, mặc dù hắn thực sự nghi ngờ liệu trước đó cô ta là gái bán hoa nhưng đã làm điều gì đó trái luật để rồi bị đem bán lấy máu.
Điều ấy thường xảy ra khi mà trăng lên quá nửa – Jiyong đã thỏa mãn xong bữa ăn của cậu, Seunghyun lẻn xuống tầng dưới và đẩy hông người phụ nữ ấy xuống cái giường bé nhỏ của cô… Cả hai quấn lấy nhau trong những tiếng rên rỉ từ người đàn bà ấy. Seunghyun không tùy tiện cởi đồ trước mặt ai, hắn nói với cô ta, và rồi thậm chí hắn đã làm điều ấy với ả.
Cái đêm mà Jiyong nhìn thấy họ, cô ta lại một lần nữa bị Seunghyun ép chặt người vào tường, và người đàn bà ấy thì đang để miệng mình chớm mút thứ đang cương cứng của hắn. Đôi mắt Jiyong như muốn rách toạc ra khi nhìn thấy khung cảnh ấy qua khe cửa gỗ, Seunghyun đang đẩy sâu thứ ấy của mình vào vòm họng của người đàn bà chìm sâu trong hai từ dục vọng. Khuôn mặt của Jiyong lạnh giá và tưởng như đã trượt hết cảm xúc, đôi mắt mọng nước vẫn tiếp tục nhìn vào cái hiện thực trớ trêu kia. Seunghyun phớt lờ cậu khi người đàn bà nỗ lực thu hút sự chú ý từ hắn và rồi quay lưng về phía cửa, vùi mặt vào mái tóc của ả cùng với những hơi thở khó khăn, đôi bàn tay từ từ trượt giữa hai chân. Ả run rẩy trước sự dâng trào tới tột cùng, Seunghyun hôn lên cổ, lên những vết sẹo ở đó của ả, và hắn chợt nghĩ rằng cô thực sự hấp dẫn khi như thế này.
“Nữa đi”, cô ta thì thầm tai Seunghyun và kéo hắn về phía giường mình.
“Không”, Seung nói, “Không phải tối này, ngủ đi!”
Ả thu nhỏ cơ thể trần truồng của mình lại trên chiếc giường, điều đó thực khiến hắn muốn, rất muốn làm theo ý cô ta nhưng hắn biết rõ rằng hắn không thể làm như thế. Cuối cùng thì hắn hôn lên má người đàn bà ấy sau khi nhặt quần áo trên sàn.
“Ngày mai được chứ?”. Cô ta hỏi với theo.
“Để xem đã.” Seunghyun trả lời và bước ra ngoài.
Jiyong giả vờ ngủ khi hắn bước vào phòng. Seunghyun thay quần áo, hắn ném vào cái rương cho người đầy tớ đem đi rồi tiến đến giường nằm cạnh Jiyong. “CậU không hề muốn cô ấy”, hắn nói nhưng Jiyong không hề đáp lại.
Seunghyun giả vờ ngủ khá tốt, giả vờ để Jiyong tự động đáp lại khi cậu nhích người lại gần hắn hơn, giả vờ như không biết cậu vòng tay ôm eo mình, giả vờ như không nghe thấy cậu nói, “ Tôi muốn anh”.
Seunghyun cảm thấy tội lỗi, thế nên hắn đợi cho tới khi hơi thở của Jiyong đều nhịp dần rồi mới rời khỏi giường và về phòng làm việc của mình để ngủ.
=_=_=_=_=_=_=_=
Seunghyun vẫn tiếp tục giả vờ ngay cả khi Jiyong đã tỉnh dậy. Hắn hy vọng cậu sẽ nói một điều gì đó, bất cứ điều gì, bất cứ điều gì mà cậu đã thấy, nhưng Jiyong không hề làm vậy. Seunghyun nhìn cậu với ánh mắt cẩn thận, nhưng sự khác biệt duy nhất, mà hắn cho là quan trọng, đó là Jiyong đem những lọ thủy tinh khỏi đầu giường của mình và đem về phòng hắn.
YoungBae đem tới cho cậu những cô gái, chàng trai, những người khác giới có vấn đề, và Jiyong giết sạch họ, ít nhất thì, Seunghyun cũng nghe thấy những tiếng la hét và không hiểu tại sao, hắn lại mường tượng tới cảnh Jiyong giết mình. Seung cũng tưởng tượng thêm rằng cậu thoát khỏi nọc độc của mình và đi để lại cho hắn một lượng lớn.
Nhưng cậu không hề như vậy.
YoungBae kéo hắn tới một chỗ khuất vào một đêm và nói với Seunghyun rằng Jiyong giết chết người dân nhưng lại không hề uống máu họ. Tất cả những gì cậu làm là khiến những dòng máu chảy ra khi cậu giữ họ.
Seunghyun không biết phải làm thế nào để xử lý chuyện này và cảm thấy có chút gì đó như sắp đặt từ trước.
Nhưng hắn biết rõ một điều rằng giờ đây mình sẽ phải đối đầu lại với Jiyong, Seunghyun chọn cách xông vào phòng cậu khi mà tiếng hét đầu tiên trong đêm ấy vang lên. Hắn không hề mong đợi mình sẽ thấy người đàn bà đã ngủ với mình suốt hơn một tuần qua đang nằm trên giường của Jiyong, nhưng đó lại là sự thật. Cổ họng cô ta đang bị những chiếc răng nhuốm độc của Jiyong đâm sâu vào, hai bàn tay bóp chặt lấy nó trong khi Jiyong đang đưa lưỡi liếm môi mình, da cậu giờ đây lấp lánh lớp vảy bạc của mình.
“Thật dũng cảm làm sao”, Jiyong nói với giọng vô nhân đạo khiến dòng máu trong người Seunghyun tưởng như lạnh ngắt.
“Youngbae nói rằng cậu không hề ăn chút gì.”
“Anh đang quan tâm tôi đấy à?” Jiyong hỏi lại, bàn tay đẫm máu ôm lấy mặt người đàn bà, chìm răng mình vào ngực cô ta và rút ra một cách tàn nhẫn, rồi chỉ lặng im nhìn máu tươi tràn ra từ người đàn bà đang quằn quại trong đau đớn.
CậU thực sự chỉ giết họ, Seunghyun nghĩ, chán ghét, hắn hạ ánh nhìn của mình xuống, “Tôi đã luôn chăm sóc và ở cạnh cậu”, anh nói và nghĩ rằng mình có lẽ là một nỗi ô nhục lớn của người giám hộ trên toàn thế giới, “ CậU chỉ dừng lại ở việc quan tâm tới bản thân mình mà thôi”.
Những tiếng rên rỉ vì đau dần ngưng, Jiyong nhanh chóng đứng trước mặt anh và cau mày. Còn vương vài vệt máu trên môi và má, nhưng cậu dường như không hề quan tâm tới chúng. Seunghyun đưa tay và lau nó thay cho cậu. “Tại sao cậu lại thấy thất vọng nhiều tới vậy?”.
Hắn biết tại sao… Cả hai biết đều biết lý do tại sao, Jiyong đã từng nói thầm điều ấy với hắn cách đây không lâu… Nhưng ngay sau khi được hỏi, Seunghyun ước gì mình không gặp phải câu đó. Hắn chưa sẵn sàng để nói về chuyện ấy. Thế nên hắn đưa ra những câu hỏi nghi vấn để tránh đụng vào chúng, “ Vì cô ta nói dối cậu? Về việc đã kết hôn và có con?”
Sự ngạc nhiên thoáng chốc hiên lên trên khuôn mặt của Jiyong trước khi đôi mắt cậu nheo lại cùng với tiếng rít lên, “đúng là như vậy”.
“Họ nói dối suốt những thời gian qua. Họ không muốn bị giết chết, Jiyong, cậu cần hiểu điều đó.”
Seunghyun nhìn lại về phía người đàn bà đang run rẩy, bàn tay ả áp chặt vào ngực, hắn mơ hồ nhớ lại những nụ hôn nơi đó. “ CậU có muốn giết cô ta hay không?”
“Tôi không muốn dính thêm chút máu nào của cô ta nữa”.
Seunghyun hơi rung minh, nhiều như những linh cảm xấu anh thấy ở người đàn bà ấy. Nhưng Seunghyun là người giám hộ, và Jiyong là sự ưu tiên hàng đầu. “Bây giờ”, hắn nói với người phụ nữ, “Tôi sẽ để cô ở đây, đó là vì tôi không thể bán cô cho ai khác được nữa, nếu Jiyong không muốn cô thì sẽ chẳng ai muốn cả. Thế nên tôi khuyên cô hãy nghĩ tới cách nào đó tự kiếm tiền cho mình.”
“Cách đó không liên quan tới tình dục hay bất cứ việc gì tương tự”, Jiyong xác định cụ thể như vậy, và hắn không hề có thêm tranh luận nào.
Seunghyun cầm lấy cổ tay của Jiyong và dẫn cậu đi, lúc ra hành lang anh dừng lại ở YoungBae và bảo cậu ấy chăm sóc vết thương cho người đàn bà trong phòng.
Hắn thả tay Jiyong khi cậu vừa ngồi xuống giường của anh. Người phụ nữ có thế là của cậu, nhưng cậu là của anh, và anh hết sức thất vọng. “ Tôi sẽ chỉ nói điều này một lần thôi”, Seunghyun lên tiếng, “CậU cần phải uống máu. Tôi không biết vấn đề của cậu là gì, nhưng nếu cậu không bắt đầu hành động giống một shape shifter thì sẽ có hậu quả nghiêm trọng và cậu sẽ không thích nó đâu… CậU có muốn làm sạch mình không?”
Jiyong gật đầu.
Seunghyun lấy một chiếc khăn trong phòng tắm và làm ướt nó, hắn quay lại và giúp Jiyong cởi đồ, nhẹ đưa chiếc khăn lên mặt và cổ đầy máu, sau đó là cánh tay, bàn tay và đầu gối của cậu. “ CậU điên thật rồi.” Cuối cùng Seunghyun cũng nói, “Bao lâu cậu không dùng máu rồi?”
Jiyong không trả lời nhưng hắn hoàn toàn tự trả lời được điều đó bằng một chút tính toán. Ít nhất chuyện đó đã xảy ra được hai tuần rồi. “cậu cần chút gì đó”, anh nói, “Lại đây!”. Đây là lần thứ ba hắn hiến mình, Seunghyun không hề nghĩ gì khi làm vậy. Lúc này đây, so với cả ba lần, là lúc Jiyong cần máu nhất, và cuối cùng thì hắn cũng nhận thấy cậu xanh xao như thế nào, trông cậu gầy rạc đi và có vẻ mệt mỏi, hơi thở của cậu mới thật khó nhọc, làm thế nào mà quầng mắt cậu lại trở nên thâm tối đến thế. Seunghyun cảm thấy như vừa bị đâm một nhát dao bởi tội lỗi, hắn để cho Jiyong xé cái áo sơ mi của mình thành từng mảnh.
Seunghyun đưa cổ tay mình ra nhưng cậu phớt lờ nó, những ngón tay của cậu trở lên lạnh hơn so với cánh tay của Seunghyun, miệng cậu chuyển dần sang màu xanh như những động mạch trên cánh tay Seunghyun, mũi và lưỡi của cậu trượt trên vai của anh, đôi môi lạnh như nước đá tìm đến cổ Seunghyun.
“Không,” Seunghyun cố gắng khiến giọng mình mạnh mẽ và quyết đoán.
“ Làm ơn đi mà,” Jiyong thì thầm, những hơi thở ấm tạo nên sự tương phản đáng ngạc nhiên cho làn da lạnh của cậu. Seunghyun rùng mình, hắn tự hỏi chuyện này sẽ ra sao nếu nó như thế này: đó là những gì cảm thấy được giống như những giây phút trước khi Jiyong cắn nạn nhân của cậu và tước đi cuộc sống của họ? “Làm ơn đi mà,” Jiyong lặp lại một lần nữa, và Seunghyun không thể từ chối cậu.
Cơn đau ập tới khiên cơ thể tê dại ngay lập tức, cái nóng ấm dần lan ra từ vết cắn của Jiyong. Seunghyun thở yếu dần, nhìn bàn tay của Jiyong khi nó cuốn chặt lấy áo mình, nhìn cậu khi cậu vô tình đè hẳn lên cơ thể Seunghyun. Jiyong chỉ nhấc mình lên một thời điểm duy nhất, đủ để Seunghyun hít một hơi thở thật sâu và nghe thấy tiếng thì thầm của Jiyong, “ thật sự rất tốt,” trước khi răng nanh của cậu lại chìm vào cơ thể anh một lần nữa.
Hắn chắc chắn rằng Jiyong sẽ không giết mình nhưng Seunghyun tự hỏi khi nào thì cậu dừng lại. Cảm giác in rõ hơn và sự cố gắng lờ đi cảm giác đau nhói ở cổ dần khiến anh không thể chịu thêm được. Seunghyun đưa tay luồn vào mái tóc của Jiyong. Nó sáng, mềm, và có một điều gì đó thôi thúc Seunghyun từ nó khiến hắn đột ngột kéo mạnh đầu cậu, để môi cậu rời khỏi hắn và…
Seunghyun nhắm mắt mình lại khi cảm thấy đầu óc mình đang dần choáng váng hơn, tay hắn bám chặt cổ cậu một cách khó khăn. “Chậm lại,” Seunghyun thì thầm. Anh cảm thấy da mình đang tấy đỏ lên và thực sự cảm thấy bị kích thích, nhiều hơn những gì mà đàn bà làm cho anh, khi Jiyong lặng xuống anh một lần nữa, tay giữ đầu của Seunghyun và nghiêng nó một góc vừa khi cậu uống, và uống, và không hề rời khỏi cho tới khi Seunghyun thốt lên một tiếng rên, cảm giác khó chịu ập tới, bóng đêm khép lại trong chốc lát.
Khi hắn mở mắt ra, Jiyong đang nhìn chằm chằm anh, liếm máu – máu của Seunghyun – từ môi của cậu, những chiếc răng nanh nhỏ từng dòng nọc độc xuống cằm cậu. Lớp vảy da của cậu khác so với bình thường, chúng dày hơn, lấp lánh trong ánh sáng mập mờ.
Seunghyun cảm giác mình như chìm vào hôn mê, mọi thứ trở nên mờ ảo nhưng vẫn cố gượng ngồi dậy và mò mẫm tìm lọ thủy tinh. Có rất nhiều nọc độc chảy ra từ Jiyong, nhưng ngay sau khi Seunghyun đóng lọ lại, nọc độc tiếp tục phun ra từ cậu, và anh không thể tượng tưởng được cái cảm giác quái quỷ gì mà Jiyong nhận thấy với tất cả chỗ nọc độc trong người cậu. Seunghyun đã quá mệt mỏi để có thể làm thêm bất cứ việc gì khác, anh giữ lấy Jiyong khi cậu lấp đầy không phải một, mà là hai lọ. Khi không còn gì, Seunghyun nghĩ rằng hắn sẽ chẳng bao giờ thấy Jiyong giống một con người hơn sau đó, ít nhất là ngay tại thời điểm ấy.
Jiyong nghiêng xuống một lần nữa, liếm vết thương, cẩn thận làm chúng khép lại, thở phào hạnh phúc khi bàn tay của Seunghyun nhẹ cử động. Hắn không nên làm thế, nhưng thật ấm áp, miệng của Jiyong thật sự rất ấm, cơ thể của cậu cũng vậy. Jiyong cảm thấy thoải mái hơn khi áp mình vào hắn, và Seunghyun đột nhiên muốn chạm vào cậu, để biết cơ thể của cậu có cảm giác như thế nào khi nó hoàn toàn giống một người con trai.
“Ngủ đi,” bỗng nhiên Seunghyun lên tiếng, và giả vờ rằng bàn tay của mình lại không thể hoạt động bình thường, hắn quay người lại và đặt một tay gối đầu lên . Chỉ mất vài giây để hơi thở của cậu nhịp nhàng dần, Seunghyun hơi đưa mình cao hơn và ngắm nhìn Jiyong đang chìm trong giấc ngủ, cố gắng rất nhiều để kiềm chế ham muốn chạm vào người cậu.
Jiyong là một shape shifter và Seunghyun không bao giờ và sẽ không bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì không đúng lúc. Hắn thực sự không thể hiểu được điều gì khiến Jiyong làm mọi chuyện kể cả cậu không muốn, nhưng vấn đề là Seunghyun nghĩ Jiyong có thể muốn điều đó nhiều như chính hắn.
Seunghyun ở lại lâu hơn một chút, cố gằng kìm nén một cách khó khăn khi Jiyong đột nhiên trở mình nằm gọn trong lòng hắn. Dường như Seunghyun đã quên rằng Jiyong đã giết người, quên rằng hắn chính là người đã mang tới những người đó cho cậu, và hắn cũng quên rằng mối quan hệ của hai người là kinh doanh – rằng hai người thực sự chẳng có mối quan hệ nào.
Hắn đẩy suy nghĩ sang một bên, hạnh phúc nhìn vào những đường nét đẹp đẽ trên khuôn mặt Jiyong khi cậu vẫn đang chìm trong giấc nồng. Một lần nữa Seunghyun lại thấy Jiyong trông thật mềm yếu…Tôi quan tâm, anh nghĩ, tôi quan tâm, tôi quan tâm, tôi thật sự quan tâm và tôi không nên như thế.
Nhưng Seunghyun vẫn ở lại. Hắn vòng tay mình ôm lấy Jiyong và ở lại.
=_=_=_=_=_=_=_=
“Xin lỗi,” đó là điều đầu tiên Seunghyun nghe thấy khi hắn tỉnh dậy. Jiyong đang ngồi co mình trong cái chăn mỏng, mái đầu hơi lệch về một bên. CậU đang cầm một cốc gì đó ngay trước mặt mình, hơi nước nóng tạo một làn khói mờ ảo che lấy khuôn mặt cậu.
“ Nếu cậu xin lỗi vì đã để bị lừa,” Seunghyun lẩm bẩm, “Tôi chấp nhận. Nhưng nếu cậu xin lỗi vì không ăn thì tôi không thể trừ khi nó đi kèm với lời hứa sẽ không bao giờ nhịn đói một lần nào nữa, đặc biệt là không được bỏ những người mà YoungBae đem tới cho cậu.”
Vài phút im lặng trôi qua, Jiyong nhấp một ngụm từ cái cốc trong tay mình. Seunghyun nhận ra rằng Jiyong đã tự lấy cho mình một cốc máu mua từ cửa hàng và nhấm nháp nó như một tách trà buổi sáng. “Tôi hứa,” shape shifter nói.
Seunghyun phải cố gắng lắm mới không đổ cái cốc đổ ngầu ấy đi. “Đừng uống nó trước mặt tôi.”
“Tôi đã pha nó với một chút cà phê,” Jiyong đính chính lại một chút, như thể đó là ý tưởng sáng tạo tuyệt vời nhất từ trước đến nay, “ Thật thú vị khi làm như thế này.”
“Tôi không quan tâm,” Seunghyun nói với cậu, “Nếu cậu có nọc độc thì nên để nó được đưa ra ngoài thị trường, và đừng làm điều đó mà không có tôi. Ôi… Giờ tôi không nghĩ tôi có thể uống cà phê nữa.”
“Nói dối,” Jiyong khịt mũi, nhưng cậu vẫn ra khỏi giường và đặt tách-trà-của-cậu cạnh tủ quần áo, đủ xa để Seunghyun không ngửi thấy nó. “Tôi thực sự muốn anh biết nó có mùi vị dễ chịu tới mức nào.”
“Mừng là tôi không làm thế”. Anh trùm chăn quá đầu và gập bụng nằm tròn trên giường. “Nếu không có gì đặc biệt thì ra ngoài nhé, tôi nhức đầu và muốn đi ngủ ngay bây giờ.”
“Anh có vị ngon hơn,” Jiyong tiếp tục nói.
“Hi vọng đó không phải là một câu an ủi,” Seunghyun rên rỉ úp mặt vào chiếc gối, và sau đó hét lên môt tiếng vì bất ngờ khi có thứ gì đó luồn vào áo và ấn mạnh lên lưng mình. Nó khiến hắn đau nhưng theo một cách nào đó thì Jiyong biết những gì cậu đang làm có lợi hay hại, vì thế mà Seunghyun im lặng, tập trung để hơi thở mình nhịp nhàng hơn khi Jiyong làm cho cơ bắp của anh thư giãn. “Tại sao có những lúc cậu lại tốt vậy?”
“Làm như thế này để hút máu nếu body trở nên săn chắc và lớn hơn,” Jiyong lặng lẽ nói, những ngón tay của cậu đang xoa bóp cho cổ của Seunghyun.
“CậU sẽ không được động đến máu của tôi nữa đâu, dù chỉ là trong phút chốc.”
“Tôi biết điều đó mà,” Jiyong nói và Seunghyun hoàn toàn có thể tưởng tượng ra nụ cười trên khuôn mặt cậu, “ Lúc này thực sự tôi cảm thấy rất tuyệt, mặc dù, tôi không biết tại sao mình đã ngu ngốc đến thế. Anh sẽ cần phải giúp tôi kiềm chế từ bây giờ đấy, tôi sẽ ăn rất cả mọi thứ trong tầm mắt.”
“Đừng động tới những người giúp việc là được,” Seunghyun nói, “Chúng ta cần họ.”
Jiyong chỉ cười và Seunghyun cảm thấy mọi chuyện đã tốt hơn một chút, dù rằng hắn chưa hoàn toàn đặt hết niềm tin vào Jiyong. CậU có thể nói cậu sẽ nhìn cơn đói của mình, nhưng cậu đã nói trước đây, và chúng không thành hiện thực. “Jiyong,” Seunghyun lầm bầm, “Ý tôi về những gì tôi đã nói, là sẽ có hậu quả nghiêm trọng nếu cậu không ăn gì cả.”
“Và ý tôi về những gì mình đã nói,” Jiyong đáp lại, chọc nhẹ ngón tay vào cổ Seunghyun, “Là những điều đã qua sẽ không lặp lại nữa. Được chưa? Trừ khi anh định ngủ với người phụ nữ đó suốt phần đời còn lại.”
Người đàn bà đó, Seunghyun nghĩ, vấn đề thực sự là đây. “ Cố ấy,” Seunghyun nói một cách cẩn trọng, “Cô ấy là của cậu! Có thể tôi là người giám hộ của cậu, nhưng dù thế đi nữa thì cô ấy vẫn luôn thuộc về cậu. Và nếu cậu không muốn cô ấy, hoặc không muốn bất cứ ai chạm vào, thì cũng không ai dám chạm vào cô ấy.
Jiyong ngừng xoa bóp. “Vậy sao anh còn ngủ với cô ta?”
Câu hỏi ấy khiến Seunghyun hoàn toàn bất ngờ, khoảng thời gian im lặng ấy thật khiến hắn khó chịu, nhưng có lẽ nó lại giúp hắn suy nghĩ xem mình nên nói gì tốt hơn. “Tôi…hm…” Đó chỉ là quan hệ tình dục, hắn thực sự muốn nói vậy, nhưng hắn cảm giác rằng, theo một cách nào đó thì Jiyong sẽ không công nhận đó là một câu trả lời. “ CậU không hề nói tôi không được động vào cô ấy,”.
“Ban đầu anh nói rằng tôi phải tự quản lấy cô ta,” Jiyong nhắc lại cho hắn nhớ, “ Tôi không nghĩ anh lại để ý tới người đàn bà ấy.”
Chuẩn xác, Seunghyun nghĩ, nhưng không phải ai cũng đưa ra cân nhắc về nhu cầu cơ thể của một người đàn ông. “Tôi nghĩ rằng cô ấy đã có,” Seunghyun nhún vai, và họ lại về với sự im lặng vốn có, những ngón tay của Jiyong lại tiếp tục xoa bóp trên vai và cổ của Seunghyun.
“Tôi muốn anh vứt bỏ cô ta.”
“Được thôi,”Seunghyun nói, “Tôi sẽ bỏ cô ấy.” hắn không có hướng đi nào để làm điều ấy, nhưng hắn sẽ thăm dò xung quanh. Có thể YoungBae sẽ biết, Seunghyun nhìn với khuôn mặt đăm chiêu, và ậm ừ hạnh phúc khi Jiyong ngả mình xuống giường, nằm ngay cạnh hăn. “Cứ như vậy thì thật là tốt,” hắn nói líu ríu, kéo Jiyong lại gần sát mặt mình. Seunghyun cảm giác những ngón tay của mình cứng đơ lại, và hắn thở dài… hơi thở của cả hai dần nhẹ nhàng.
Trước khi thực sự đi vào giấc ngủ anh khẳng định lại một lần nữa, Seunghyun quyết định nói kể cả Jiyong đã không còn tỉnh ngủ để có thể nghe thấy mình nói…
“Tôi cũng muốn em, Jiyong.”
_=_=_=_=_=_=_=_=_=
Một tuần sau, một cô hầu gái ( người đã biết rõ về những lời đồn ) đề nghị Seunghyun một cách khá kín đáo và nói với hắn, “Tôi sẽ ở trong phòng một mình vào tối nay”. Hắn cảm tưởng cái tay nắm cửa phòng cô ta càng ngày càng xa ra khi quay người đi. Một ý tưởng tồi, đặc biệt là cách mà mắt Jiyong đã nhìn hắn hồi tối. Mày cần phải rút được bài học từ những lỗi lầm trước, Seunghyun tự nhắc mình. Mày là người giám hộ của Jiyong, và nếu điều đó có nghĩa là mày không nhìn thấy nhu cầu của mình, thì sau đó mày sẽ thấy. Seunghyun bước chậm chạp lên cầu thang, cau mày khi nhìn thấy Jiyong đợi ở đó với cái nhìn vô cùng tự mãn.
“No girl?” CậU hỏi, khoanh tay trước ngưc.
“Cô gái nào?” Seunghyun trả lời một cách dễ dàng. Dù sao hắn cũng không thích họ nhiều lắm, họ quá thiếu thốn.
Jiyong cười. Nhìn cậu vẫn giống người một cách rõ rệt, chỉ có da, mái tóc là hơi khác người chút ít. “CậU ăn có đủ không?” Seunghyun hỏi.
“Nếu tôi nói không liệu anh có để tôi dùng máu anh không?” Jiyong thực sự hi vọng, và Seunghyun nhận ra những gì cậu đã làm. Jiyong thực sự đẹp và quyến rũ với một chút gì đó mà Seunghyun nghĩ rằng hắn sẽ không bao giờ có được, nhưng giờ thì không phải như thế.
“Đương nhiên,” Seunghyun nói một cách dễ dàng. Jiyong trông có vẻ ngạc nhiên tới hai giây trước khi mặt cậu sáng rực lên, phấn khích, và cậu đặt mình ôm lấy Seunghyun, cắn vào cổ của anh. Seunghyun hầu như chẳng cảm thấy gì, những giác quan của anh bị cơ thể của Jiyong che lấp tất cả, miệng và lưỡi của cậu trượt dọc theo cổ, bị tơ tóc cậu áp vào má của mình càng khiến Seunghyun thở khó nhọc hơn, đưa tay vuốt dọc sống lưng của Jiyong như để khuyến khích cậu, “Jiyong.”
Shape shifter tự cho mình lén thở dài, và Seunghyun nhận ra điều ấy, đã quá muộn lần thứ hai, Jiyong đang hôn lên cằm của anh, máu hoàn toàn đi vào quên lãng, và trước khi Seunghyun kịp di chuyển, môi của Jiyong đã đặt gần sát môi của Seung, trán và mũi của hai người tì sát vào nhau, trước khi nó thực sự trở thành một nụ hôn.
“Em đã nói là…” Seunghyun hít lấy một hơi và bắt đầu nói với giọng thăm dò.
“Tôi muốn,” Jiyong nối tiếp câu nói của anh, “Em”, cậu phải hít lấy một hơi thật sâu, “Em muốn anh.”
“Cả hai ta đều muốn,” Seunghyun chỉnh lại, và Jiyong nở một nụ cười trên đôi môi đỏ hồng sắc máu phai của mình, cuối cùng cậu cũng cười thật sự, và Seunghyun chẳng thể làm gì trước nó, chẳng thể làm bất cứ việc gì ngoài mỉm cười âu yếm cậu, ngoài việc hôn cậu, hôn lên môi, lên mũi, hôn xuống cổ cậu, và hắn nghĩ rằng hắn sẽ chẳng bao giờ thấy những điều ấy là đủ. Nhưng lúc này đây, khi Jiyong đan chặt tay mình vào tay hắn, đôi môi ấy quấn chặt lấy hắn, Seunghyun biết rằng đó là tất cả những gì hắn muốn.
Ít ra là cho đến khi tay của Jiyong rời ra, luồn xuống bên dưới áo anh.
“Anh nghe người ta nói rằng đôi bàn tay của em khá điêu luyện đấy!”, giọng hắn giờ nghe như thách thức.
Cậu bật cười, “em sẽ cho anh biết một bí mật nho nhỏ”. Bờ môi của cậu và hắn giờ đây quá gần để Seunghyun còn quan tâm đến cái bí mật ấy là gì. Rồi môi họ lại quấn lấy nhau, Jiyong để cả hai rơi xuống giường, bàn tay cậu lang thang trên khắp cơ thể Seunghyun mà một cách nào đó nó luôn biết nơi nào cần chạm, nơi nào cần vuốt ve, nơi nào mơn trớn, để hắn say tình vì cậu. “đôi môi của em còn tuyệt hơn thế nhiều”.
Seunghyun nhận ra điều đó khi giờ đây bờ môi ửng hồng quấn lấy bụng hắn. “Anh thích bí mật ấy”, hắn nói trong niềm tâm thức đang bị khoái cảm lấn át, Jiyong lại cười.
“Hãy tin em”, cậu thì thầm, và khoảnh khắc ấy lóe lên một lớp vảy bạc nơi khóe mắt cậu, “em còn nhiều bất ngờ hơn thế.”
—–end——–
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét