*Chap
3:
“Hyung cũng làm thế với tất cả
những thành viên khác chứ?” Jiyong hỏi anh khi họ chỉ có một
mình trong phòng thu.
Seunghyun ngước lên khỏi mớ tài
liệu hỗn độn, sự ngạc nhiên ban đầu dần chuyển sang thái độ tập trung : “Cái
gì?”
“Thủ - dâm” Cậu nhả từng từ thật
chậm. “Ý em là bọn đàn ông thường làm việc đó hầu hết mỗi lần xem phim porn
cùng nhau, đúng chứ?”
Gã trai lớn tuổi hơn nở một nụ cười
ma mãnh. “Em chẳng học được gì từ hội Nuthang?” Anh hỏi, cười sặc sụa như thể
anh chắc mẩm rằng Jiyong sẽ nhận ra cái
lúm đồng tiền của anh, và ngay khi nó hiện rõ một cách không che đậy thì cậu sẽ quay
đi hướng khác và thẹn thùng đỏ mặt.
“Chả có thời gian để ý” cậu lẩm
bẩm. Seunghyun biết điều đó đúng vì cậu chẳng thể đào đâu ra thời gian để
làm việc này hay việc khác cùng với người này hay người nọ.
Thật lạ khi Seunghyun lại nghĩ về
điều đó. Jiyong, kẻ luôn ác cảm với mọi sự phô bày lại muốn giữ lấy chút xúc cảm
gì đó để nói về bản thân với anh một cách quá sức liều lĩnh. Fangirl mường tượng
về cậu như một loại thánh thần (trong nền công nghiệp giải trí và cả trong việc
chăn gối ) nhưng thật sự, với cái lịch khoá biểu đặc kín, việc sáng tác và vài cái
nhiễu sự sống chết của nghề nghiệp cậu chả còn bao nhiêuthời gian để đổ vào mấy
trò bù khú hay tiến đến một mối quan hệ riêng tư lâu dài. Chả có thời gian vui
đùa cho bất cứ ai trong họ. Jiyong, dù gì đi nữa, cậu ta là kẻ vô tính, chả yêu đương, chả
nam, chả nữ. Thú thật Seunghyun đã từng nghĩ vậy, không chỉ một hai lần.
Thật nực cười khi cố tình thách
thức điều gì đó xảy ra.
Anh không biết từ khi nào ý nghĩ kì quặc đó thực sự bắt đầu và làm thế
quái nào để có thể kết thúc nó. Nhưng Seunghyun biết chắc rằng đối với trường hợp
của Jiyong thì không thê, không nên, không bao giờ nên khám phá thêm bất cứ sự
thật nào cả.Vì sao ư? Vấn đề chính hoàn
toàn là ở chỗ cái động cơ đích thực của Seunghyun đằng sau tất thảy mọi cái cớ.
“Dĩ nhiên, ai cũng vậy mà” anh đột
ngột trả lời rồi tiếp tục với việc gục gặc đầu, búng hẩy tay theo nhịp một đoạn
rap “Chả có gì lạ”
Anh cố gắng theo dõi cái cách
Jiyong cúi đầu né tránh, tay lập bập chọc
phẩy theo phong cách Dre -ngài rapper thần tượng quý giá của cậu- như thể cậu
muốn đào hẳn một cái hố thật sâu rồi chui xuống, thậm chí là ngay giữa long sân
khấu AV rộng lớn-bởi vì ngoại trừ những thứ cậu biết ( âm nhạc ,Youngbae, Gaho,
đồ ăn một vài người nữa..) mọi thứ khác, Jiyong chả hề hiểu.
Bởi vì sau tất cả mọi thứ, Jiyong vẫn là một đứa trẻ. Cậu vẫn là cậu nhóc 13 tuổi mắc kẹt trong một đôi
giày dường như là quá khổ với bản thân, mơ về những thứ cậu nghĩ, những thứ cậu muốn. Mọi người chả ai quan tâm đến khát vọng của cậu hay thật sự cậu là ai, cậu có
những gì, cậu có thể làm gì. Rồi cậu nhóc 13 tuổi đó tiếp tục nuôi giữ vết tích
của một tuổi thơ không hoàn thiện và lớn lên, nhắc nhở mình hàng chục hang trăm
lần, lúc nào cũng không ngừng hối thúc bản thân dốc sạch hết sức lực, tâm trí để
tòa sang như thể bản thân cậu sinh ra đã là một trong những viên đá quý phải
liên tục được đẽo gọt mài giũa. Rapper nhóc tì
được quăng vào giữa một thế giới quá tàn nhẫn (quá vội vàng,quá hấp tấp)
và cậu phải học cách thích nghi theo kiểu mà Seunghyun chả bao giờ thấu đáo – vì
lẽ anh có vị rượu yêu thích một bên tay và tay kia thì luôn có sẵn vài mồi thuốc
dù chúng là nguồn căn dẫn đến ung thư- rồi ngoài bảng kết quả khiêm tốn và tập thành
tích thời đi học quá ư lịch sự đến mức chỉ muốn giấu nhẹm đi cho rồi, anh có cả tập thơ của
Andy Warhol. Còn Jiyong, cậu thì có gì chứ?
Tuổi 21 thuộc về cậu, vì có thể
đó là thứ duy nhất cậu đếm được. Là thứ duy nhất là của bản thân
cậu toàn diện.Và thỉnh thoảng Seunghyun nghĩ có lẽ sự chịu đựng của cậu dù có
lên đến mức chạm vạch giới hạn rồi thì vẫn sẽ được thoả hiệp.
Đôi lúc anh nghĩ Jiyong mắc chứng
rối loạn đa nhân cách. Vì trong một giây cậu có thể trở thành kẻ lôi
cuốn nhất, hóm hỉnh nhất, nói năng hoà nhã và một giây sau trên hết tất cả những điều
Seunghyun thấy là một vẻ mặt trầm ngâm tư lự khó gần, nội tâm phức tạp ẩn giấu
đằng sau đôi mắt tối, đằng sau mái tóc chưa
lúc nào là yên vị quá lâu một kiểu. Anh cảm thấy Jiyong luôn nghĩ rằng cần phải
thay đổi bản thân xoành xoạch, và sự thay đổi ngày càng mất kiểm soát đến chóng
mặt, đến nỗi khó để hiểu đằng sau chiếc mặt
nạ kia cốt lõi liệu người ta sẽ nhìn thấy gì ở bản chất Kwon Jiyong. Có thể sự
thay đổi tâm lý buộc cậu phải luôn làm gì đó khác lạ với mái tóc. Và Seunghyun
cũng tự hỏi liệu có khi nào Jiyong nhìn thấy bản ngã thật chất của mình chưa?
Và điều kế đến chỉ là cùng xác
thực nó.
Bởi vì trước khi Seunghyun kịp nhận
ra, Jiyong thật sự đã và đang ở đây, trong lòng anh. Là thật sự, khiến anh có
những cảm giác mãnh liệt nhất, uỷ mị nhất, từ những nụ hôn kích thích nhất mà
anh chưa bao giờ cảm nhận được sau bao nhiêu trải nghiệm (dù với Hyori thì cũng
chả là gì) Cách mà đôi môi Jiyong thâm
nhập vào anh những cảm xúc dữ dội mạnh mẽ. Cách cậu đẩy lưỡi làm mọi thứ trở
nên đê mê cực độ trong một phút, như
thể hàng vạn ngôi sao nhất loạt nổ tung.
Môi cậu miết chặt vào gáy Seunghyun thật dịu
dàng nhưng cũng thật mãnh liệt và dường như có thể điều khiển ngón tay anh chuyển động, luồn sâu vào mái
tóc cậu, để những sợi tóc mảnh mai vàng óng chảy nhẹ qua từng kẽ
hở trên bàn tay anh (có lẽ cậu nên nhuộm lại vì màu nâu tự nhiên đã bắt đầu hiện
diện khá rõ phía chân tóc). Câu hơi nghiêng người, trượt dần xuống, Seunghyun
cảm nhận được thứ đang cương cứng phản ứng với mặt trong da đùi anh, nó nóng hực
lên, giựt rân rân từng đợt, dựng nguẩy như một kiểu cố gắng rướn người của một
loài động vật không xương sống. Rồi gã trai lớn hơn không thể kềm hãm được tiếng
rên đầy khoái cảm của mình trong sự hừng hực của Jiyong nữa, nếm mút vành môi ấm
nóng ngọt ngào của cậu, và anh gấp gáp cắn nuốt lấy như một kẻ háu ăn, mạnh bạo
(trước khi Jiyong buộc phải tách môi mình ra bằng cách liếm nhẹ vào môi
Seunghyun lần cuối )
Rồi cậu lại ngắm nhìn Seunghyun, một cách nghiêm túc, gã hyung có thể thấy rõ sự co thắt trong từng hơi thở
ngắt quãng của cậu, sự trống rỗng mụ mị trong đôi mắt Jiyong khi cậu nói “Em học
được nó từ một quyển sách ,và chẳng có ai là muốn thực hành nó chỉ bằng ý nghĩ
cả”
“Yeah” Seunghyun lầm bầm “ Yeah”
Anh vẫn không hiểu nổi.
Và sau tất cả mọi thứ, giờ đây
anh có thể học được cách cười và khóc trong cùng một lúc.
----------------------------------------------------
*Chap 4:
Jiyong nói nhiều hơn vào hôm
nay.
Như dấu hiệu thường lệ cho một
ngày tốt lành, Youngbae sẽ nói vài câu trêu chọc cậu, Seungri sẽ nhanh chóng lỉnh
ra khỏi cửa vồ lấy chiếc Mac và lướt qua vài tin tức mới (dán mắt vào) trang
web có những thông tin liên quan đến bản thân. Daesung đương nhiên cười toe toét, sẵn sang cho một màn la hét, đùa giỡn với
âm lượng công phá mười tầng lầu. Seunghyun đơn giản chỉ ngồi yên một chỗ và
trông thật lôi cuốn (cá nhân Jiyong cho là vậy)
Nhưng dù sao, hôm nay nhất thiết
không phải một ngay đẹp (ít nhất là với Seunghyun) vì có một cảm giác lạnh lẽo
quặn thắt từ sâu trong ngực anh, maknae cuối cùng đã đến tuổi “hợp pháp” (độ
tuổi cần thiết để được uống rượu, chỉ là thứ đầu tiên nằm trong danh sách cậu
ta luôn khắc khoải trông mong ). Và chỉ có Chúa nới biết được cái quái quỷ gì sẽ
xảy ra sau khi cậu ta được phép làm những việc đó chứ? Thỉnh thoảng anh nghĩ
,một vài tháng sau cái tai nạn tháng 8 đó, chẳng có ngày nào là thực sự tốt
lành cả.
Dù thích hay không, Daesung-bậc
thầy dự báo cảm xúc, vượt ngoài khả năng phán đoán của cậu ta, mọi người có vẻ
đã tự nuốt mất từ ngữ của bản thân-cho đến tận hôm nay. Bởi vì trân trọng mà
tuyên bố thì hôm nay, Jiyong quyết định trở thành một kẻ lắm mồm.
Cậu nói luôn mồm, lờ tịt cái
nhìn khó hiểu của Youngbae và cả ánh mắt đen tối soi chằm chằm từ phía Seungri. Gã
trai lớn nhất để ý tới cái đầu nhạy cảm của Daesung, biết rõ cậu ta nghĩ gì khi
lắng tai chăm chú cố tách lọc một hàm ý nào đó giữa những lời nói tuỳ tiện trút
ra liên hồi từ cái miệng nhỏ xinh của leader, và bất ngờ Seunghyun nhận ra anh
lại tiếp tục lặp lại việc để ý đến cậu, rằng Jiyong lại có thể hàn gắn được thứ
cảm xúc tưởng chừng như vỡ nát bao lâu nay ở anh. Cố tình để ý một ai đó ư?
Bằng cách này hay cách khác, thật
kì diêụ, bất cứ điều gì cậu làm đều hiệu quả, những điều cậu nói đều đánh đúng
vào tâm lý của hầu hết bọn họ (anh sẽ hiểu rõ hơn sau tất cả những việc nhỏ nhặt
Jiyong làm để đấy mọi thứ lên đến đỉnh điểm của vấn đề) Vì bất thình lình, như
thuỷ tinh vỡ, Seungri cãi nhau với Jiyong vì một trong những chuyện vắt vãnh nhất,
cậu ta gào tướng lên một cách dữ dội đến
mức vượt ngoài lề thói mà vị trí maknae cho phép.
( "Nhắc lại lần cuối nhé hyung,
em là không có xem porn đâu"
"Oh, đừng có làm hyung bực mình vì mấy cái sự cố
chấp nhảm nhí rẻ tiền của cậu nữa, chúng ta đều xem nó. Và cậu, cậu chính xác biết
rõ điều đó" )
Daesung ôm bụng cười lớn (đã
là bao lâu từ lần cuối chúng ta nghe thấy những thứ âm thanh đó nhỉ ?) và đặt
mình vào vai trò người dàn xếp cho trận đấu mồm không hồi kết giữa hai nhân vật
kia, còn Youngbae đơn giản chỉ quay đầu nhìn Seunghyun, cười xoà rồi chia sẻ với
anh một cái thở dài.
Mặc dù khá xa tầm tay, nhưng
Seunghyun cảm nhận được những gì Jiyong làm (anh không nguỵ tạo mấy cái sự thấu
đáo xa rời thực tiễn, để rồi tự hyễn hoặc mọi
thứ theo cách mình muốn) Như là một bước chuyển khá lộ liễu để gỡ những dây chỉ
hỗn độn từ vô số các mũi khâu tồi tệ mà cậu đã cố chắp vá, suýt tí nữa làm hỏng
cả tấm vải đắt tiền nhưng rách bươm từ bên trong mang tên “cuộc đời và sự nghiệp” trong suốt những năm qua.
Bởi Jiyong theo ý riêng của
Seunghyun, cậu giống như một dải băng kết nối tất cả bọn họ lại với nhau, cái thứ
trách nhiệm bỏ mẹ mà anh chả đời nào lại muốn thử một lần đảm nhận.
Lát sau, các thành viên quay trở
lại phòng của mình và Seunghyun dĩ nhiên bận rộn trên giường với việc tự làm ấm
bản thân bằng cách vùi sâu long bàn chân dưới một ngộn chăn dày cộm ( dù chưa
bao giờ có ai nói rằng đó là cách thức hiệu quả và khôn ngoan nhất để trữ nhiệt ). Có tiếng gõ cửa ( theo bản năng dĩ
nhiên anh biết rõ người đó là ai )
Kẻ xâm nhập tóc vàng phóng thẳng
theo đường chim bay và hạ cánh trong tích tắc vào ngay cái ổ chăn êm mềm, ấm áp
của Seunghyun trong khi thái độ của anh đến giờ chỉ là sững sờ đến bất động.
“Em làm tốt chứ hyung?” một
chút rạn vỡ từ trái tim anh khi nhìn thấy cái sự liều lĩnh khó chấp nhận so với
bản chất Jiyong. Và kết quả đương nhiên
anh chẳng thể khước từ đôi mắt đó, chẳng thể khước từ cậu bé tiến từng bước gần
hơn vào cái không gian chật hẹp xốp mịn ấm
cúng kia, sẽ càng đáng ngạc nhiên hơn nữa khi anh biết được tất cả những điều
ngay lúc này Jiyong cần chỉ có vậy.
Sau nhiều năm làm việc điên cuồng
không ngừng nghỉ, sau ngần ấy thứ cảm xúc hỗn tạp, nếm trải có, tận hưởng có, cho đến khi cậu nhận ra mình có thể vút bay trên đôi cánh lông vũ đính bằng chất
sáp nhưng không sớm thì muộn sẽ đến hồi tan chảy lôi cậu lọt thỏm xuống hố đen
của sự kiệt quệ (tinh thần lẫn thể chất) Hết lần này đến lần khác, cậu luôn cố
gắng tìm ra cách gì đó để giành lấy cái giá thoả đáng cho cái khoảng “thời gian
sáp” ngắn ngủi chết tiệt này.
Trong một phút cả hai chỉ ôm lấy
nhau thật chặt. Họ không nói bất cứ lời nào, không nói cả về nỗi sợ khi làm những
hành động đại loại thế này (mặc kệ cả cảm giác và cái mối quan hệ chết giẫm giữa
họ). Họ chỉ biết ngay lúc này đây, bọc lấy họ có một sự yên bình mỏng manh đến
độ chỉ cần một trong hai cất tiếng hay cựa mình mọi thứ sẽ tan biến.
Có những thứ mà người ta không hẳn
có thể khống chế hay hàn gắn, và dĩ nhiên Seunghyun biết rõ cái quyết định liều
mình bay đến gần tâm điểm mặt trời của anh đại loại nằm trong số đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét