(Hồi 1)
Grasshopper dance - Prequel (Tựa gốc: Vũ điệu của loài châu chấu)
Grasshopper dance - Prequel (Tựa gốc: Vũ điệu của loài châu chấu)
Author: bitterwhitejam
Rating: R
Note: Nếu có thể, hãy tiếp tục theo dõi phần sequel để hiểu vì sao fic này lại là rating R.
Pairing: G-Dragon / T.O.P
Summary: Bởi vì hầu như Jiyong đã không cảm thấy nhịp tim của chính mình nữa, rõ ràng.
Trích dẫn: |
Note: + R nghĩa là Restricted, nghĩa là những người dưới 17 tuổi trước khi đọc cần cân nhắc kĩ và trong một số trường hợp phải có sự giám hộ của người lớn. + Tuy để rating là R nhưng mình cũng xin nói trước là phần một không bao gồm những cảnh quan hệ thể xác, đây là rating để cố định cho phù hợp với toàn fic. Nhưng nếu xét về mặt nội dung thì phần này để R là hoàn toàn phù hợp. + Đây hoàn toàn chỉ là fiction, nghĩa là sản phẩm của trí tưởng tượng nên hy vọng các bạn sẽ không để nó ảnh hưởng quá nhiều vào cuộc sống thực. Và điều này cũng đồng nghĩa với việc khi đã chấp nhận kéo xuống đọc nghĩa là bạn hoàn toàn chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình. + Cuối cùng, một gợi ý nhỏ dành cho các bạn: hãy lắng nghe giai điệu của các OST trong khi đọc để có thể cảm nhận trọn vẹn vẻ đẹp và ý nghĩa của fic. † OST †
Theo nghĩa nào đó, khi hắn tự mình làm ngưng đọng thời gian để mà suy nghĩ một chút thì… có lẽ, cậu đã thay đổi.
Nụ cười của cậu không còn rực rỡ như nắng hạ nữa, không còn tự nhiên, không còn là luôn luôn và thật ra nó vốn đã chẳng còn tươi tắn. Không phải là ánh sáng. Không phải là hoàn hảo. Và Seung Hyun không thích nó. Seung Hyun không thích tất cả những điều đó và hắn đã cố gắng, thực sự đã cố gắng rất nhiều. Hắn đã đang giữ lấy nụ cười trên môi mình, pha trò, làm mọi thứ để có thể níu kéo lại một chút hình ảnh thoáng qua của những nụ cười quá khứ đã từng thuộc về Jiyong, hoặc giả chỉ là nhặt nhạnh lại những cái nhoẻn môi cũng là quá đủ. Nhưng vẫn là không thể, không còn tồn tại, và điều đó làm phiền hắn đến mức phát bệnh và không tài nào chợp mắt. Khi GD quay trở lại lần nữa với mái tóc vàng kim, chân mày kẻ chì cùng đôi mắt màu khói kỳ lạ, giống như thể một cái tát vào mặt hắn, bởi vì nụ cười của cậu, nụ cười mà hắn yêu sẽ không còn cơ hội được tìm thấy lần nữa. Dấu vết của nụ cười trước mắt hắn có chi chỉ còn là một động tác nhếch khẽ khoé môi, cứ như cậu tự khiến bản thân cảm thấy dễ chịu với lý lẽ rằng nụ cười quen thuộc ấy chẳng thể đi đâu được, sau đó lại dễ dàng nổi cáu vì nhận ra lớp phấn lót trên mặt dường như không phải là nguyên nhân cho tất cả, và cái nhíu mày cau có chứa đầy tuyệt vọng là thứ cuối cùng mà hắn có thể nhìn thấy từ cậu, đã vô tình dấy lên chút cảm giác khó chịu làm xoắn thắt dạ dày Seung Hyun. Bắt đầu từ khi nào mọi việc trở nên như thế? "Có gì đó sai sao?" Seung Hyun hỏi vào một buổi sáng, hắn ném hộp ngũ cốc của mình xuống sàn, mọi thứ đổ vỡ và vung vãi trước sự ngạc nhiên của các thành viên khác. Hẳn nhiên, trừ Jiyong. Bởi vì hầu như Jiyong đã không cảm thấy nhịp tim của chính mình nữa, rõ ràng. "Hyung làm điều chó chết này vì cái gì chứ?" Jiyong hỏi lại, cau mày và ngước mắt nhìn lên từ bữa ăn sáng của mình. Chỉ vỏn vẹn là một quả cam. "Chẳng có gì bất ổn với tôi cả. Thế vấn đề chết tiệt gì ở hyung? Hyung vừa hành xử như một tên thiểu năng khi ném thức ăn như vậy đấy!" Và thực sự, Seung Hyun đã không có câu trả lời nào khác ngoài việc quát tháo hay bước thẳng khỏi bếp rồi sập mạnh cánh cửa phòng ngủ. Hắn sẽ không bao giờ thừa nhận rằng hắn đã khóc. Phải, như lời cậu nói, một tên thiểu năng. Vẫn thế, Jiyong mới vẫn trú ngụ ở đấy. Con người xa lạ đó đã chui vào lớp da của cậu và quyết định sẽ mãi mãi giữ khư lấy nó. ~ * ~ Jiyong hút thuốc trở lại. Seung Hyun có thể ngửi thấy, chúng ngấm vào quần áo, vào làn da và ám cả lên mái tóc xác xơ của cậu. Ngón tay cậu lại tiều tuỵ hơn, nhợt nhạt hơn khi hắn ngắm cậu kẹp lấy điếu thuốc mảnh, và cậu cố chải răng nhiều hơn để buộc chúng không bị ố đi và trắng mãi như màu ngọc trai. Jiyong lại uống say. Vỏ chai Vodka và Whisky rỗng (loại rượu cậu yêu thích) được tìm thấy bên dưới áo khoác của cậu và dưới giường, nơi mà cậu đã từng sử dụng để giấu chúng khi họ là thực tập sinh. Hầu hết các đêm cậu đều muốn khóa trái cửa phòng ngủ và tự uống một mình, uống nhiều đến sững sờ. Seung Hyun đã có thể nghe cậu nói lan man những câu chữ chẳng đầu đuôi với hắn, khi đã bắt đầu say. Jiyong laị tiệc tùng. Hầu hết các đêm, sau khi dành cả ngày bên ngoài và thực hiện các chương trình được lên lịch để chuẩn bị cho album mới và hoàn thành mỹ mãn trách nhiệm đúng như một đứa con cưng của YG, cậu sẽ không về nhà cho đến khi chiếc kim đồng hồ đần độn nhích đến lằn giờ báo hiệu bình minh, say khướt và ám đầy khói thuốc, mồ hôi, rượu mạnh và tinh dịch. Đôi khi cậu say đến nỗi mang về nhà đám người mẫu nữ mảnh mai, thác loạn với lớp trang điểm quá dày, môi quá đỏ và những chiếc váy không thể nào ngắn hơn. Họ say, nói tục, ồn ào, đi ngả nghiêng, làm vỡ đồ, bắt đầu có những hành động quá khích để lộ những phần thân thể kín, hoặc giả lắm khi cậu đem về những gã trai trẻ ái nam ái nữ với mái tóc nhuộm màu, dựng bờm, chải keo bọt và móng tay sơn đen. Jiyong đã trở nên đốn mạt đúng nghĩa, và đó là lần đầu tiên Seung Hyun biết rằng cậu đã sở hữu quá nhiều, khát khao quá nhiều, đòi hỏi quá nhiều và trượt quá xa, xa đến kì quặc khỏi triền dốc mà những thú vui nhất thời của tuổi trẻ cám dỗ. Và thật ra Seung Hyun không biết phải làm gì nữa. |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét