Gd/Top/one
–shot/PG-13/ CANON
“That boy is a monster”
Translated & graphic by: Robin Tyler
------------------ooooOoooo------------------
Chỉ mỗi Choi Seunghyun sẽ thả bộ đi lùng
tất cả các cửa hàng thời trang, cửa hàng phụ kiện hay mấy hiệu giày cao cấp để
mà thu nhặt hầu hết những thứ lỉnh kỉnh xấu xí nhất có mặt tại đó, nhấn mạnh là
mọi nơi, mọi lúc.
Hệt như một
gã đàn ông được cắm hẳn thiết bị định vị đã qua nâng cấp lên đầu vậy, một cái
rada cực tốt để dò la những thứ linh tinh nhỏ mọn nhất mà các nhà tạo mẫu danh
tiếng tung ra đồng loạt để cạnh tranh, thi thố, hay đơn giản chỉ để phô trương bỉ
mặt nhau như trong buổi tiệc xa hoa của Jack Daniels sau khi vị hôn thê hay hôn
phu nào đó chính thức đá đít họ. Những thứ hắn săn tìm lí ra chẳng bao giờ nên được
sắp xếp ngay ngắn trên kệ và dán vào đó bảng giá nhìn muốn nổ đom đóm mắt, dù
sao đi nữa điểm cuối của chu trình khốn khổ đó kết thúc bằng cách máng lần lượt
tất cả đống hổ lốn ấy vào thân hình gầy còm ngồi sát bên cạnh hắn. Thú thật là
trông cũng ổn, thây kệ, hắn cũng chả hiểu nổi tại sao. Các nhà thiết kế vĩ đại
lẽ ra nên đem luôn cả mớ rác rưởi của mình theo cùng hơn là liếm nước bọt dán
giá lên đó rồi bắt chéo chân huýt sáo chờ đợi mấy nạn nhân vụng về của chủ nghĩa
phục tùng thời trang như hắn chìa ví ra thanh toán.
Đến chính bản
thân Jiyong còn không thể giải thích vì sao hắn vẫn đi đây đó mua sắm cùng cậu.
Lần cuối cùng, hắn hầu như lên cơn phình động mạch não sau khi bước ra khỏi hiệu SPX với một
ôm tay đầy những cặp giày chiến binh, màu từ vàng rực rỡ đến cam chói lọi đủ cấp
độ, trông như thể đống kẹo que mùi chanh dứa đang tan chảy dưới nắng gắt. Sau
tai nạn đó, Seunghyun không bao giờ quên vác hàng tá túi theo cùng mỗi khi đặt
chân đến hiệu Joy Rich và Jiyong luôn kéo tất cả các món mà cậu nghĩ rằng sẽ hợp
với những chiếc áo len đan (có hoặc không tay) xuống để khoe ùm lên với Seungri. Và nhân tiện cậu luồn vòng tay chọc hờ vào mắt lưới viền trên chiếc áo khoác da có
màu hồng trông ngu ngốc hết cỡ của Seunghyun, chu nhẹ môi phô ra cái bộ mặt cún
con tội nghiệp vòi vĩnh.
Rồi qua lần
đó nữa, họ dừng việc lùng sục mấy cửa hiệu mua sắm cùng nhau một thời gian sau
vụ Seunghyun chính thức tuyên bố đầu hàng vì phải nôn trắng năm trăm nghìn won cho
mấy con gấu Teddy chết tiệt, quá lắm thì cũng chỉ cao bằng ngón tay giữa của Jiyong.
(dù thế nào thì hắn nhất thiết phải đo lại rõ ràng)
Nếu đang có
một tâm trạng hoàn hảo, Jiyong sẽ cười phá lên cho đến khi phải ôm lấy bụng trong
suốt quãng đường họ quay về căn hộ của nhóm, nài nỉ Seunghyun trở thành người
mẫu cho toàn bộ những món đồ thổ tả mới mua. Kế đó cậu có thể nhập hội cùng tập
hợp các biểu cảm buồn cười lộn ruột thể hiện trên nét mặt Youngbae, Seungri và
Daesung trong khi hắn trình diễn nốt khúc cua hấp dẫn với chiếc quần sặc sỡ, áo
hoodie và mũ tai thỏ.
Nếu bị chi
phối bởi một tâm trạng tồi tệ, cậu cũng có những cơn đau đầu quái đản của riêng mình.
Thực tế thì
Jiyong đang đau đầu, hắn tự hỏi liệu nguyên nhân có bắt nguồn từ việc cậu cũng đang
rảnh rỗi?
“Em cần một
tách cà phê dễ phải to bằng đầu mình, thật đấy” cậu vừa nói vừa đánh bộp cùng
lúc vào lưng áo thun kẻ sọc ngựa vằn cộc tay của Seunghyun, tia mắt nhìn hắn từ
trên xuống dưới như rà bom “Mặc nó đi
,cứ mặc nguyên bộ như vậy rồi đi ra đường”
Seunghyun
nhướn mày : “Em thôi cái kiểu bắt bẻ chết tiệt đó được không? Đừng có kiểm soát
hyung”
“Thì đừng có
hành động như thể mình là kẻ đáng bị kiểm soát” Jiyong ngắt lời hắn
“Hyung là ngôi sao, là biểu tượng của công chúng. Hyung à, vấn đề chính ở đây
là ước gì trông nó ít liên quan hơn chút xíu đến cái định nghĩa hyung mới bước
ra từ Lực lượng bảo tồn dân quốc”
“Hyung không
có bước ra từ đó” Tự dằn ngọn núi lửa nhỏ đang chực phun trào trong đầu mình lại, thay vào đó hắn xoay trở người nhìn khắp lượt các vằn in trên lớp aó đang mặc
và hậm hực tròng chiếc áo khoác màu xanh Navy vào sau khi giật phắt khỏi tay thằng
oắt đáng ghét đang bĩu môi và căng nó lên phẩy qua phẩy lại trước mặt hắn “Nhìn
cho đã đi, không có bất cứ sọc ,rằn hay mẩu in quái đản nào nữa hết, vừa lòng
rồi chứ ? Chắc là hyung đã được phép đi ra ngoài ?”
Jiyong quắc
mắt cằn nhằn hắn “Hyung được lắm đó, đã
đi mua đồ một mình thì từ nay em sẽ mặc kệ hyung”
“Yea”, đến
lúc này thì Seunghyun thật sự nổi khùng “Sao cũng được. Nếu hyung không thích nó
nữa thì hyung sẽ tặng Seungri, vậy đó, cứ việc mặc kệ đi”
Jiyong bặm
chặt đôi môi cho đến khi chỉ còn thành một đường mỏng dính. Và thế là Seunghyun
lại phải thở dài “Hyung đùa thôi, đùa thôi mà Ji. Đi đi, mình đi làm mấy việc
yêu thích của em, nhé?” Hắn hyúch vào vai cậu, Jiyong nhùng nhằng lắc lư người
sau mỗi cái cụng của hắn “Có vẻ là em chưa đi đâu cả tuần rồi thì phải”
Ngần ngừ
trong vài phút, không gì khác ngoài mấy cái dự định nhỏ nhoi lại đang lấp nghẹt
đầu cậu.
“Không có
sọc vằn đâu đó” Jiyong nhấn mạnh lần nữa và ngay lập tức lượn biến vào hành
lang hẹp đối diện phòng thu âm để thử chiếc áo vải đổ, cổ khoét chữ V treo sẵn
giữa hàng phục trang tên Seungho mới thiết kế, lọt vừa tầm mắt cậu.
Cậu đảo vòng
vòng xung quanh Seunghyun khoảng độ nửa giờ đồng hồ, sau đó tách ra một chút thì
mất dạng, hẳn là cậu lại đang lẩn quẩn đâu
đó trong các phòng thay đồ.Tự nhủ rằng cậu sẽ đón đầu bằng được hắn ở chỗ tính
tiền, vì thế Seunghyun vội vàng quơ hết các thứ không vừa mắt xuống trước khi cậu
có cơ hội đòi mua chúng.
Tại cái nơi
xinh xắn, cung cấp đầy đủ cảm hứng cho việc móc ví, Seunghyun không nhớ mình đã
bỏ quên những thứ đã lựa sẵn từ trước. Hắn chỉ yên chí cầm gọn trong tay vài
chiếc áo in hình lập khối bản to và một chiếc khác làm từ vật liệu khá ngộ nghĩnh, có chút giống vải da, nhưng không hẳn.
Thật quái lạ
khi phần lớn những thứ mà cậu chọn được hôm nay hầu như đều có khuy bằng vàng rất
bắt mắt nhưng lại cài sát cổ, nếu mặc vào sẽ chẳng để lộ vùng ngực mấy. Nhưng cũng
chưa có gì đáng nói cho đến lúc cậu vặn cửa bước ra khỏi phòng thay đồ, Jiyong
bắt gặp ba chiếc túi giấy to có logo in đậm đang nằm chễm chệ ngay vị trí mà cậu
vừa đảo qua lúc nãy, chúng thật sự quá thu hút sự chú ý của cậu.
“Cái gì đây?”
Với âm mưu
nhẩm tính đã hoàn toàn trót lọt, hắn đang sung sướng phát điên nên chỉ việc nhún
vai, nụ cười quen thuộc mang bóng dáng của loài mèo Cheshire kéo dãn trên gương mặt hắn khi nhìn
cậu lách qua cả tá dãy núi áo quần và trèo ra được đến cửa với cổ tay treo đầy những
túi
“À, suýt quên
mất. Hyung đã chọn được mấy cái này trong khi em đang bận thử đồ”
Jiyong mở
phăng chiếc túi gần tầm tay nhất rồi nghía nửa mắt vào. Lớp vải trên cùng có màu
như một bóng đèn huỳnh quang vàng choé, biểu tượng in chìm nói rõ ra rằng đó là
điều cuối cùng mà cậu cần phải quan tâm trước khi ném xoạch nó qua một bên, trông
kinh tởm y hệt một bản vẽ tay nguệch ngoạc đến kì dị. Chưa hết, kế đến là một
thứ lùng nhùng các mắt xích kim loại không nhìn ra nổi là quần hay áo, đính đinh tán chíu chíu và lấp lánh đủ kiểu. Có vẻ như khiếu
ăn mặc chán chết của Seunghyun sắp lặp lại như mọi khi, và sự kiên nhẫn kéo dài
cho đến chiếc túi thứ ba, Jiyong nhận ra
ngay mẫu trang phục đã được giới thiệu trên một tờ tạp chí này, với hoa văn như
mấy tấm thảm trong điện thờ của người Á Đông – nó được in rất to lên đó và…
“Nhìn này”
Cậu nói nhỏ, nét mặt bộc lộ sự nghi hoặc không giấu giếm
“Nhìn cái quần này xem?” Cậu liếc xéo qua nó một giây nữa với khuôn miệng
trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng cho một màn càu nhàu kịch liệt tuôn trào tuốt tuột những bất mãn tích tụ đang chất ngộn trong đầu.
“Yea”
Seunghyun thản nhiên nhìn lại, quàng tay ra sau thành ghế thư giãn “Ồ, đừng có
ác cảm với chúng, em chỉ nổi điên lên vì mẫu đó không có đồ cặp thôi, kiếm một
cái quần khác gần giống kiểu hay màu tương tự vậy cũng không có”
Và tất cả đã
đi đến giới hạn của nó. Jiyong đưa chiếc quần lên ngang mặt hắn “Hyung đang nói
đến chiếc quần may cùng chất liệu với cái thảm thần chết giẫm của thằng nhãi Alladin
ưa bay nhảy này sao, không đùa chứ ?”
“Bình tĩnh đi”
Seunghyun khịt mũi “Không tệ đến thế mà”
“Không tệ đến..”
Jiyong ngừng la hét như thể có điều gì đó bất ngờ loé lên trong tâm trí cậu, khoé
mắt cậu nheo hẹp dần khi cậu ngước đầu soi chăm chú vào gã đàn ông vẫn còn đang
bình tĩnh đến mức đáng nổi nóng và hắn cứ
tiếp tục ung dung suốt khoảng thời gian cả hai băng qua đường.
“ Hyung thậm
chí chẳng hề thích mua sắm, phải không? Hyung chỉ làm em …chỉ làm em…buồn tè
thôi”
“Cái gì?”
Seunghyun chớp mắt và hắn ý nhị nhìn xuống bảy chiếc túi nằm bừa bãi trên sàn xe, duy chỉ lần này sáu
trong đó là của hắn, trước khi hắn nhìn lại phía Jiyong và cố gắng giữ bản thân
đứng ngấp nghé dưới vạch nguy hiểm bằng cách nhịn cười “Em nghiêm túc đấy hả?”
Không ai ngoài hắn hiểu nhất lý do vì sao cả buổi trời lang thang khắp các kinh
đô thời trang thu nhỏ của Jiyong lại thành ra công cốc.
Khi lướt chậm
qua khúc rẽ, một tia nắng tình cờ len vào cửa sổ ô tô lót kính tối
màu chiếu sáng chiếc quần mà theo Jiyong thì nó có–cùng- chất- liệu
-với-mấy- thứ -đồ -chùi -chân, cậu chợt khám phá ra rằng những mẫu
hoa văn kinh tởm đó lại càng gai mắt toàn diện hơn dưới ánh mặt trời.
Cậu vòng
tay trước ngực và cố thể hiện hết mức thái độ buông xuôi qua ngôn ngữ thân thể, cáu kỉnh dán chặt mắt xuống mũi giày của mình, lầm bầm “Thật không thể tin nổi”
“Jiyong”
Seunghyun gọi khẽ, dùng ngón tay không bị mắc kẹt với vô-lăng ở gần
đầu Jiyong nhất búng chóc vào tai cậu “Không phải lúc nào mọi
thứ cũng quay tròn quanh em đâu, nhóc. Hyung thích mua sắm và
hyung chọn chiếc quần đó vì hyung cũng thích nó, vậy được rồi chứ”
“Không thể
tin nổi mà”
Seunghyun
thở dài, ngồi thằng người lại, phần còn lại của đoạn đường về nhà rơi vào yên
lặng.
Jiyong lôi
mạnh chiếc điện thoại ra khỏi túi quần và tìm cách thải bớt sự điên tiết hiện tại
qua Seungho, với những dòng tin nhắn ẩu tả cũng thể hiện cực tốt tâm trạng bực dọc
của người tạo ra nó
-To ko tjn noj? minh van? dag ngoj chug xe v/s
ten ngo ngan? pha hai. f/shion ChoiSeunghyun :lll -
Không lâu sau, điện thoại cậu rung nhẹ một hồi ngắn và Seungho trả lời
-Hay? thu? thu gjan? = cach nham mat ,nghi?
ve cac mau? ao in da bao ,thu ma cau. lun mong doj.Nhan tien.y cau. la pha
hoai.thojtrng huh ^^!? -
Xe ngừng bánh
trước toà cao ốc YG, Jiyong bật cửa thật nhanh, hậm hực sầm mặt bước rầm rầm lên
cầu thang mà không thèm chờ Seunghyun và những cái túi chứa rác của hắn.
Daesung đang
ở trong bếp và đương nhiên trở thành nạn nhân đầu tiên chứng kiến cơn bão thịnh
nộ Jiyong quét qua mà không phiền cả đá bay giày lên trời và để mặc cho nó đáp
xuống đâu thì đáp. Cậu có linh tính không lành nhưng vẫn can đảm lớn tiếng chào “hey, hyung…” để nhắc nhở Seungri chui ra khỏi
phòng ngủ
“Hyungnim.
Anh về sớm thế? Còn…” Nối tiếp Daesung, Seungri thò đầu ra khỏi cửa phòng nói vọng
xuống dãy hành lang trống “ …Top hyung?”
Jiyong cau
mày nạt lớn “Hyung không muốn nói về hắn nữa” Bước chân tức tối của cậu dừng lại
ở phòng khách trước Youngbae và mấy chú chó quẫy đuôi ồn ào. Cậu nhấc bổng con
Gaho lên và ôm vào lòng ngay sau đó dậm mạnh chân vào phòng khoá trái cửa .
Trong vài
phút, những tiếng bước chân Seunghyun loạt xoạt trờ tới, giọng hắn trò chuyện
với mọi người nghe có vẻ dịu hơn bình thường. Nhưng
Jiyong quyết định mặc kệ, cậu đang bận rộn với (thật ra chính cậu cũng không
biết là thực chất có thể tìm ra được tên của việc mình đang làm hay không nữa)
tóm lại là bận rộn với một số thứ quan trọng, nhấn mạnh là vô cùng quan trọng
trên màn hình máy tính và cố tình lờ đi những âm thanh lịch kịch mà Seunghyun tạo
ra bên ngoài.
Cậu vẫn một
mực dán mắt vào màn hình nhưng đố mà nhớ nổi dù chỉ một chút những thứ đang nhảy
múa trên đó, mười lăm phút ngán ngẩm ì ạch trôi qua cho đến khi có tiếng gõ cửa
“Đi đi”
Dĩ nhiên, cậu
vẫn chịu nhích cửa và Youngbae nhướn mắt liếc trộm vào
khuôn mặt đỏ
bừng, sưng xỉa của cậu “Này, Seunghyun hyung muốn cho cậu xem chiếc áo khoác
kìa”
Jiyong đảo
mắt nhìn đi chỗ khác.
Youngbae thở
dài, một nụ cười nhỏ dãn dần trên gương mặt “Đoán thử xem hyung ấy có thể mua
thứ gì ?”
“tha về toàn
bộ những thứ của RuPaul chứ còn gì nữa mà đoán với chả thử”
Jiyong khẽ càu nhàu, cố gắng khiến cho mình bận rộn với việc xoá đi một vài dữ
liệu trên màn hình mà cậu hy vọng đến chết rằng chúng không cần phải quan trọng
lắm.
“Ồ,hay thật”
Youngbae trông có vẻ hơi bối rối, nhưng rồi chỉ nhún vai cười trừ trong vài phút
rồi với tay mở rộng cánh cửa “Nhưng tớ nghĩ mấy cái áo khoác da thì không tệ lắm
đâu. Có thể, cậu sẽ chịu khó bước ra rồi
liếc thử một chút”
Jiyong không
thèm trả lời khiến Youngbae phải lắc đầu “Hai người nên thôi tranh cãi vì chúng
đi”
Khi cậu bạn
rời khỏi, Jiyong cũng chẳng màng khép cửa vì bận tưởng tượng ra viễn cảnh sẽ
chẳng còn ai làm phiền sự nhạy cảm thầm kín và khó ưa của mình ít nhất là đến bữa
tối. Ý nghĩ về tương
lai gần của cậu kéo dài cho đến khi con trỏ chuột dừng lại ở cổng nhận e-mail có
tên Choice_37, vừa lúc đó…
“Lạy Chúa,
em đúng là nữ hoàng rắc rối đó”
Jiyong ngoảnh
đầu định bảo hắn ngậm miệng lại bằng một câu thô lỗ nhất vừa được lập trình sẵn
từ nãy. Nhưng trước khi bất cứ từ ngữ nào có cơ hội lọt khỏi môi thì đôi mắt
tinh như mắt cú trong đêm của cậu đã phóng qua khe cửa quét lên khắp cái thứ mà
hắn đang mặc bên dưới vòng tay khoanh trước ngực. Đó là chiếc áo khoác kép màu
da trời nằm trong những món hay ho mà dạo ở cửa hiệu hắn đã cố tình kéo xuống để
khỏi rơi vào tầm phủ sóng của Jiyong, nghiễm nhiên trở thành thứ đáng giá nhất
mà cậu nhìn thấy được từ mấy bộ sưu tập trang phục đồng màu khiếm nhã hắn sở hữu, rất vừa vặn, hài hoà và thật sự…
“Ê ,
được đó” Cậu nói nhỏ, thậm chí
một chút ngốc nghếch rất tự nhiên xuất hiện trên gương mặt “Hyung trông cũng
tuyệt đấy chứ”
Seunghyun
khẽ mím môi, biểu cảm có chút hơi khó đoán “Giọng em nghe ra có vẻ ngạc nhiên
lắm nhỉ?”
“Ừ thì em,
em…chỉ..”
Sự ấp úng của
cậu thúc giục những tiếng cười thầm từ hắn, và Seunghyun lặng lẽ tiến về phía cậu, ngồi xuống phần giường trống bên cạnh “Bỏ qua vụ cái quần chưa? Dù sao cũng
chỉ là một trong số những chiếc quần dài thôi mà”
“Nhưng mà nó
xấu” Jiyong bắt đầu lải nhải và chuẩn bị cho màn ngúng nguẩy giả vờ né tầm tay
Seunghyun như né quái vật
“Sao hyung
không…” rồi lập tức cậu lại khoá chặt hắn bằng ánh mắt, sau đó nhe răng nhoẻn cười, xem như xài nốt đòn cuối rất hiếm khi tung ra, trừ phi là dành cho mấy dịp đặc
biệt thế này.
“Được rồi,
được rồi. Xin lỗi mà,mệt em quá…” Im lặng một phút và rồi cậu
cũng chịu gật nhẹ đầu, “ Sao hyung không tặng nó cho Seungri, cậu ta sẽ vui vẻ
nhận ngay ấy mà, chỉ cần bảo rằng nó là hàng của Dior Homme”
Seunghyun
nháy mắt “Đây, có cái này cho em nè” Thọc tay vào chiếc túi hộp
( rất ư là dễ
thương) của bộ áo khoác, hắn lấy ra một vật tròn tròn sáng lấp lánh thả vội vào
lòng bàn tay cậu.
Jiyong nheo
mắt nhìn thật kĩ “Là một chiếc nhẫn”
Đứng hẳn dậy,
Seunghyun nhún vai dùng mấy ngón tay thuôn dài bấu vào má cậu, kéo rộng thêm nụ
cười đang dần từng bước toe toét trên môi Jiyong trong khi cậu vẫn mải cúi đầu
cố thọc bàn tay bé vào cả hai bên túi quần hắn mò mẫm, rà soát cố tìm tiếp chiếc
còn lại
“Em luôn bảo
rằng “bộ sưu tập nhẫn của hyung nhìn chết
khiếp được ấy”, nhưng từ giờ thì sẽ không như thế nữa, đúng chứ?” Sự hài lòng
ngốc nghếch đi cùng cái nhếch môi khiến cho lúm đồng tiền hụt trên gò má hóp của
hắn từ từ hiện rõ, một điểm cộng lớn cho nét lôi cuốn ngầm mang nhãn mác Choi
Seunghyun. Hắn nấn ná không gian yên lặng ngọt ngào này thêm chút nữa, nhưng
chỉ ngọt ngào đủ, dễ chịu đủ tới khi hắn lại tự khiến mình trở nên bồn chồn, căng
thẳng và lúng túng vì chính nó. Đột
ngột mở lời, giọng trầm khàn của hắn phá nát khoảng lặng ngây ngất hiện tại “Dù
sao đi nữa thì cũng đến giờ ăn tối rồi, đi nhanh nào, bộ xương khô” ( nguyên văn : skinny)
Jiyong bĩu
môi nhăn nhó đáp trả hắn bằng một tiếng “xương
khô cái mốc xì”
thật nhỏ. Sau khoảng đọng ngọt ngào đến lặng người, cậu đặt chiếc nhẫn trơn
đính vài hột tấm chìm trông có vẻ hơi đơn giản xuống bậu cửa sổ, ngay cạnh bản mẫu
đĩa đơn Heartbreaker của mình và lại lẵng nhẵng chạy nối gót theo sau đuôi
Seunghyun như mọi khi./.
love it girl
Trả lờiXóa